Mảnh Vỡ Của Sao Băng - Chương 3
Chương 3: Những Cảnh Báo Từ Vũ Trụ
Sau cuộc gặp gỡ ở quán cà phê, Lan quyết định đưa Minh đến viện nghiên cứu, nơi cô làm việc. Đây là một trung tâm thiên văn học tiên tiến với nhiều thiết bị hiện đại, nơi Lan hy vọng có thể tìm hiểu rõ hơn về mảnh vỡ sao băng và những gì đã xảy ra với Minh.
Khi họ bước vào tòa nhà, Lan dẫn Minh đến một căn phòng chứa đầy những máy móc phức tạp và màn hình hiển thị dữ liệu. Cô ngồi xuống trước một máy tính và bắt đầu nhập thông tin.
Lan: “Mình sẽ kiểm tra xem liệu có bất kỳ ghi chép nào về sao băng rơi xuống khu vực này vào đêm qua không. Thường thì những hiện tượng như thế này đều được các đài quan sát ghi lại.”
Minh đứng cạnh, nhìn quanh căn phòng. Anh vẫn còn cảm giác kỳ lạ trong cơ thể mình, như thể có một nguồn năng lượng lạ lùng đang chảy khắp nơi. Đột nhiên, một âm thanh nhỏ phát ra từ máy tính của Lan.
Lan: “Đây rồi, có một sao băng rơi vào lúc 10:15 đêm qua, đúng như cậu nói. Nhưng… chờ đã, điều này không đúng.”
Minh: “Có chuyện gì vậy?”
Lan: “Mình đang nhìn vào dữ liệu từ các đài quan sát. Ngôi sao băng mà cậu thấy không phải là một ngôi sao băng bình thường. Nó có một quỹ đạo rất lạ, như thể nó đã được điều khiển bởi một lực nào đó từ ngoài vũ trụ. Và còn một điều nữa…”
Lan ngừng lại, quay màn hình về phía Minh. Trên đó hiển thị hình ảnh của một vật thể kỳ lạ bay qua không gian. Nó không chỉ là một mảnh đá mà còn phát ra ánh sáng tương tự như ánh sáng mà Minh đã thấy trong rừng.
Lan: “Mảnh vỡ này không chỉ là một mảnh thiên thạch bình thường. Mình nghĩ nó có nguồn gốc ngoài hành tinh.”
Minh cảm thấy một làn sóng lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Anh bước lùi lại, hít thở sâu, cố gắng tiếp nhận những thông tin này.
Minh: “Nếu nó là thứ từ ngoài hành tinh, thì tại sao nó lại rơi xuống đây? Và tại sao lại chọn mình?”
Lan: “Có thể nó không phải ‘chọn’ cậu, mà cậu chỉ tình cờ là người đã chạm vào nó đầu tiên. Nhưng điều quan trọng là, nếu mảnh vỡ này có nguồn gốc từ ngoài hành tinh, thì có thể có những thứ khác đang tìm kiếm nó. Chúng ta phải cẩn thận.”
Trước khi Minh kịp phản ứng, ánh sáng trong căn phòng đột nhiên mờ đi, rồi toàn bộ viện nghiên cứu bị chìm trong bóng tối. Minh và Lan giật mình, nhìn quanh với sự cảnh giác.
Minh: “Có chuyện gì vậy?”
Lan: “Mình không biết, nhưng cảm giác không ổn chút nào. Hệ thống điện của viện rất ổn định, việc mất điện thế này là rất bất thường.”
Tiếng động từ hành lang vang lên, như tiếng bước chân của nhiều người. Minh và Lan nhìn nhau, rồi đồng thời tiến lại gần cửa ra vào. Lan nhặt lên một chiếc đèn pin và chiếu ra ngoài, nhưng không thấy ai. Họ bước ra hành lang, nơi bóng tối bao trùm mọi thứ.
Minh: “Cậu có nghĩ là có ai đó đột nhập không?”
Lan: “Không thể nào, hệ thống an ninh của viện rất chặt chẽ. Nhưng chúng ta nên đi kiểm tra.”
Họ tiến về phía phòng điều khiển trung tâm của viện nghiên cứu. Khi đến gần, Lan bắt đầu cảm thấy lo lắng, vì hệ thống an ninh đã bị vô hiệu hóa. Cô mở cửa phòng điều khiển, và cảnh tượng trước mắt khiến cả hai không khỏi kinh ngạc.
Trong căn phòng, có một nhóm sinh vật kỳ lạ đang đứng. Chúng cao lớn, có làn da màu xám xanh và đôi mắt sáng rực trong bóng tối. Trên tay chúng là những thiết bị phát ra ánh sáng tương tự như mảnh vỡ mà Minh đã tìm thấy.
Minh (thì thầm): “Chúng là ai? Những sinh vật ngoài hành tinh sao?”
Lan lùi lại, kéo Minh về phía sau. Nhưng đã quá muộn, một trong những sinh vật đã nhận ra sự hiện diện của họ và quay đầu lại.
Sinh vật ngoài hành tinh: “Người Trái Đất, các ngươi không nên có được thứ đó.”
Giọng nói của sinh vật vang lên trong đầu Minh và Lan, như một làn sóng âm thanh mạnh mẽ khiến cả hai choáng váng. Minh cảm thấy trong lòng mình dấy lên một nỗi sợ hãi tột cùng, nhưng đồng thời cũng là một sự quyết tâm. Anh biết rằng mình không thể để mảnh vỡ này rơi vào tay chúng.
Minh: “Chạy thôi, Lan!”
Minh nắm tay Lan và kéo cô chạy ra khỏi phòng điều khiển, nhưng bọn sinh vật đã đuổi theo. Minh không biết sức mạnh của mình từ đâu, nhưng anh cảm thấy rằng mình phải sử dụng nó ngay lúc này. Anh quay lại, giơ tay lên và tập trung hết sức mạnh.
Một luồng năng lượng phát ra từ tay Minh, tạo thành một bức tường ánh sáng ngăn chặn bọn sinh vật. Chúng tỏ ra bối rối trong giây lát, nhưng Minh biết bức tường này không thể giữ chân chúng lâu.
Lan (kinh ngạc): “Minh, cậu làm sao có thể…?”
Minh: “Mình không biết, nhưng chúng ta phải ra khỏi đây ngay!”
Họ tiếp tục chạy, tìm lối thoát ra khỏi tòa nhà. Bên ngoài, trời đã sáng hẳn, nhưng Minh không cảm thấy an toàn chút nào. Bọn sinh vật đã phá vỡ bức tường năng lượng và đang tiếp tục truy đuổi họ.
Lan: “Chúng ta phải đến chỗ an toàn. Cậu có biết nơi nào không?”
Minh: “Căn hộ của mình gần đây. Chúng ta có thể lánh tạm ở đó.”
Lan gật đầu, và họ nhanh chóng lao ra khỏi viện nghiên cứu, chạy về phía căn hộ của Minh. Tuy nhiên, Minh hiểu rằng đây chỉ là sự khởi đầu. Những sinh vật ngoài hành tinh này sẽ không ngừng truy đuổi anh, và anh cần phải tìm hiểu rõ về sức mạnh của mình nếu muốn bảo vệ mảnh vỡ và ngăn chặn cuộc xâm lược sắp tới.