Mảnh Vỡ Của Sao Băng - Chương 4
Chương 4: Cuộc Chạm Trán Đầu Tiên
Minh và Lan chạy băng qua những con phố nhỏ, lòng đầy lo lắng khi biết rằng họ đang bị theo dõi. Dù đã thoát khỏi viện nghiên cứu, nhưng Minh cảm thấy bọn sinh vật ngoài hành tinh vẫn còn ở đâu đó, gần hơn bao giờ hết.
Lan (thở dốc): “Minh, cậu có chắc rằng căn hộ của cậu an toàn không? Nếu chúng tìm ra nơi này thì sao?”
Minh: “Mình cũng không biết, nhưng hiện giờ đó là nơi duy nhất mình có thể nghĩ tới. Chúng ta cần phải nghỉ ngơi và tìm hiểu rõ hơn về tình hình trước khi đưa ra quyết định tiếp theo.”
Họ nhanh chóng đến căn hộ của Minh, một căn phòng nhỏ nằm trong một khu chung cư cũ kỹ. Minh khóa cửa kỹ càng sau khi cả hai đã vào trong, rồi kéo rèm cửa lại để tránh sự chú ý từ bên ngoài.
Lan: “Chúng ta phải làm gì tiếp theo? Chúng không thể nào chỉ đơn thuần tìm kiếm mảnh vỡ đó mà không có lý do gì.”
Minh: “Mình cũng nghĩ vậy. Mình cảm thấy như mảnh vỡ này có sức mạnh to lớn, và có lẽ chúng đang tìm cách sử dụng nó vào mục đích xấu.”
Lan ngồi xuống ghế, ánh mắt đầy suy tư. Cô mở laptop của mình ra, kết nối với các tài liệu từ viện nghiên cứu mà cô đã sao chép trước khi họ rời đi.
Lan: “Để mình xem liệu có thông tin nào về những sinh vật ngoài hành tinh này không. Có thể chúng ta có thể hiểu rõ hơn về mục tiêu của chúng.”
Minh đứng lên, đi lại quanh phòng, lòng đầy bất an. Cảm giác rằng có một sức mạnh nào đó bên trong mình, nhưng không biết cách kiểm soát nó, khiến anh không thể yên tâm.
Đột nhiên, từ phía bên ngoài căn hộ, có một tiếng động lạ lùng vang lên. Minh và Lan đồng loạt quay đầu nhìn về phía cửa sổ.
Minh (thì thầm): “Chúng đã đến rồi…”
Không còn thời gian để chuẩn bị, Minh biết rằng họ phải đối mặt với bọn sinh vật ngay tại đây, ngay bây giờ. Anh bước tới gần cửa sổ, mở hé một chút để nhìn ra ngoài.
Ở dưới đường, Minh thấy một nhóm sinh vật ngoài hành tinh đang tiến lại gần tòa nhà. Chúng có hình dạng tương tự như những kẻ mà anh và Lan đã đối mặt tại viện nghiên cứu, nhưng lần này, chúng mang theo những thiết bị kỳ lạ, phát ra ánh sáng màu xanh lục.
Lan (lo lắng): “Minh, chúng ta phải làm gì bây giờ? Chúng có vẻ như đang chuẩn bị tấn công.”
Minh hít một hơi thật sâu, rồi quay lại nhìn Lan.
Minh: “Mình không biết phải làm gì, nhưng mình không thể để chúng lấy mảnh vỡ này. Mình sẽ cố gắng sử dụng sức mạnh của mình để ngăn chúng lại.”
Lan đứng dậy, tiến lại gần Minh, mắt cô hiện rõ sự lo lắng.
Lan: “Cậu không thể làm điều này một mình. Mình sẽ giúp cậu, dù mình không biết phải làm gì.”
Minh gật đầu, cảm thấy lòng mình ấm lên trước sự quyết tâm của Lan. Anh mở cửa sổ ra hẳn, rồi giơ tay lên, cố gắng triệu hồi lại nguồn năng lượng mà anh đã sử dụng trước đó.
Những sinh vật ngoài hành tinh đã tiến gần đến tòa nhà, và Minh biết rằng không còn nhiều thời gian. Anh tập trung toàn bộ sức mạnh của mình, cố gắng nhớ lại cảm giác khi anh sử dụng sức mạnh lần trước. Nhưng lần này, mọi thứ dường như khó khăn hơn, như thể sức mạnh đang kháng cự lại anh.
Minh (tự nhủ): “Tập trung… Mình phải làm được…”
Một luồng ánh sáng yếu ớt bắt đầu phát ra từ tay Minh, nhưng không đủ mạnh để tạo thành bức tường bảo vệ như trước. Bọn sinh vật đã đến ngay trước tòa nhà, chuẩn bị tấn công.
Lan: “Minh, cố lên! Cậu có thể làm được!”
Lời cổ vũ của Lan giúp Minh lấy lại tinh thần. Anh tập trung hết sức mạnh và đột nhiên, một luồng năng lượng mạnh mẽ bùng nổ từ tay anh, tạo ra một cột sáng chói lóa, đẩy lùi bọn sinh vật ra xa.
Nhưng bọn sinh vật ngoài hành tinh không dễ dàng bị đánh bại. Chúng điều chỉnh thiết bị trên tay, và từ đó phát ra một tia sáng màu xanh lục, hướng thẳng về phía Minh. Tia sáng đâm xuyên qua lớp bảo vệ của anh, khiến anh choáng váng và lùi lại.
Minh (rên rỉ): “Không… mình không thể thất bại…”
Lan vội vàng kéo Minh ra khỏi cửa sổ khi tia sáng bắn trúng vị trí nơi anh đứng chỉ một tích tắc trước đó.
Lan: “Minh, chúng ta phải rút lui! Chúng mạnh hơn chúng ta nghĩ!”
Minh, dù đau đớn và mệt mỏi, hiểu rằng đây không phải là cuộc chiến mà anh có thể thắng ngay bây giờ. Anh gật đầu và cùng Lan nhanh chóng chạy ra khỏi căn hộ, cố gắng thoát khỏi tòa nhà trước khi bọn sinh vật có thể tấn công lại.
Khi họ chạy xuống cầu thang, một tiếng nổ lớn vang lên từ phía trên, khiến cả tòa nhà rung chuyển. Minh và Lan biết rằng thời gian đang cạn kiệt, và nếu không hành động nhanh, họ sẽ bị bắt.
Minh: “Chúng ta phải tìm một nơi an toàn hơn để ẩn náu. Lan, cậu có biết nơi nào không?”
Lan: “Có một căn hầm an toàn gần đây, thuộc về một đồng nghiệp của mình. Nó được thiết kế để chống lại những trường hợp khẩn cấp như thế này.”
Họ tiếp tục chạy, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, hy vọng rằng họ có thể thoát khỏi bọn sinh vật ngoài hành tinh và tìm ra cách đối phó với chúng. Tuy nhiên, trong lòng Minh vẫn còn nặng trĩu nỗi lo về sức mạnh của mình và cách anh có thể sử dụng nó để bảo vệ không chỉ bản thân mà còn cả nhân loại.