Mảnh Vỡ Của Sao Băng - Chương 9
Chương 9: Hy Sinh Cao Cả
Minh nằm nghỉ ngơi trong căn hầm dưới lòng đất, cơ thể anh dần hồi phục sau trận chiến khốc liệt. Lan ngồi cạnh, chăm sóc cho anh từng chút một, lo lắng cho sức khỏe của anh sau khi anh sử dụng quá nhiều năng lượng từ Tinh Quang. Giáo sư Quang tiếp tục theo dõi các thiết bị, đảm bảo rằng không có dấu hiệu nào cho thấy kẻ thù quay lại.
Lan: “Minh, cậu đã làm được điều mà không ai có thể tưởng tượng nổi. Nhưng cậu phải giữ gìn sức khỏe. Chúng ta vẫn cần cậu.”
Minh mỉm cười yếu ớt, mắt anh nhìn lên trần nhà, nơi ánh sáng từ đèn điện mờ ảo chiếu xuống. Dù đã chiến thắng, nhưng trong lòng Minh vẫn còn một cảm giác lo lắng mơ hồ, như thể có điều gì đó chưa hoàn toàn kết thúc.
Minh: “Mình biết. Nhưng có lẽ… có lẽ đây chưa phải là kết thúc. Mình cảm thấy còn điều gì đó chưa ổn.”
Lan nhíu mày, nhìn Minh với ánh mắt lo lắng.
Lan: “Cậu muốn nói gì? Chúng ta đã phá hủy con tàu chỉ huy của chúng. Chúng đã rút lui, không còn dấu hiệu nào của kẻ thù nữa.”
Minh: “Lan, Tinh Quang đang cố nói với mình điều gì đó. Mình cảm nhận được sự bất ổn trong năng lượng của nó.”
Ngay lúc đó, một âm thanh báo động vang lên từ thiết bị của giáo sư Quang. Ông quay lại, nhìn chằm chằm vào màn hình, và sắc mặt ông tái nhợt.
Giáo sư Quang: “Không thể nào… có một nguồn năng lượng khổng lồ đang tích tụ trong vũ trụ, ngay phía trên hành tinh của chúng ta. Chúng không rút lui, mà đang chuẩn bị cho một cuộc tấn công cuối cùng, mạnh mẽ hơn gấp trăm lần!”
Lan và Minh đều sững sờ trước thông tin này. Minh cố gắng ngồi dậy, nhưng cơ thể anh vẫn còn quá yếu sau trận chiến vừa qua.
Lan: “Chúng ta phải làm gì bây giờ? Minh không thể tiếp tục chiến đấu trong tình trạng này.”
Giáo sư Quang suy nghĩ một lúc, rồi ông quay sang Minh với ánh mắt nghiêm trọng.
Giáo sư Quang: “Minh, chỉ có một cách duy nhất để ngăn chặn nguồn năng lượng này. Tinh Quang có thể hấp thụ nó, nhưng điều đó sẽ đòi hỏi cậu phải sử dụng toàn bộ sức mạnh còn lại của mình. Nếu cậu làm vậy, cậu có thể mất đi tất cả: sức mạnh, ký ức, và thậm chí cả sự tồn tại của cậu.”
Minh lặng người trước lời nói của giáo sư Quang. Anh biết rằng đây là sự hy sinh tối thượng, nhưng cũng là cơ hội duy nhất để cứu lấy nhân loại. Anh quay sang nhìn Lan, người đang nhìn anh với ánh mắt đầy lo lắng và đau khổ.
Minh: “Lan, mình không muốn cậu lo lắng, nhưng đây là điều mình phải làm. Không còn lựa chọn nào khác.”
Lan nắm chặt tay Minh, nước mắt trào ra, nhưng cô vẫn cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh.
Lan: “Minh… mình hiểu. Nhưng mình không muốn mất cậu. Chúng ta đã trải qua quá nhiều điều cùng nhau. Mình… mình không thể tưởng tượng cuộc sống mà không có cậu.”
Minh kéo Lan lại gần, ôm cô vào lòng, cố gắng an ủi.
Minh: “Lan, cậu đã là người bạn tốt nhất mà mình có. Nhưng nếu mình không làm điều này, không chỉ cậu mà tất cả mọi người đều sẽ bị hủy diệt. Mình không thể để điều đó xảy ra.”
Lan nghẹn ngào, nhưng cô biết Minh đã quyết định. Cô buông tay ra, đôi mắt đỏ hoe nhìn Minh với sự chấp nhận đau đớn.
Lan: “Mình tin cậu, Minh. Hãy làm những gì cậu phải làm.”
Giáo sư Quang tiến lại gần, đặt tay lên vai Minh, ánh mắt ông đầy sự tôn trọng và cảm thông.
Giáo sư Quang: “Cậu là một người anh hùng, Minh. Dù điều gì xảy ra, nhân loại sẽ mãi ghi nhớ sự hy sinh của cậu.”
Minh gật đầu, rồi tập trung toàn bộ ý chí vào Tinh Quang. Ánh sáng từ mảnh vỡ trong tay anh bắt đầu tỏa ra mạnh mẽ, chiếu sáng cả căn phòng. Minh cảm nhận được nguồn năng lượng khổng lồ từ vũ trụ đang tiến gần, và anh biết rằng mình chỉ có một cơ hội duy nhất.
Minh (thì thầm): “Tinh Quang, hãy cùng tôi làm điều này. Chúng ta sẽ bảo vệ thế giới.”
Với một tiếng hét lớn, Minh giải phóng toàn bộ năng lượng của Tinh Quang, tạo ra một cột ánh sáng khổng lồ bắn thẳng lên bầu trời. Cột ánh sáng xuyên qua bầu khí quyển, đâm thẳng vào nguồn năng lượng của kẻ thù, hấp thụ nó vào Tinh Quang.
Lan và giáo sư Quang đứng đó, nhìn theo cột ánh sáng với trái tim nặng trĩu. Họ biết rằng Minh đang đối mặt với một sức mạnh mà không ai có thể chịu đựng nổi. Nhưng họ cũng biết rằng Minh đang làm điều đúng đắn.
Sau một thời gian dài, cột ánh sáng bắt đầu mờ dần, rồi biến mất hoàn toàn. Minh ngã quỵ xuống, cơ thể anh không còn tỏa ra ánh sáng nào nữa. Lan vội vàng chạy đến bên anh, ôm chặt lấy anh, nước mắt lăn dài trên má.
Lan (khóc nức nở): “Minh, cậu đã làm được rồi… nhưng tại sao… tại sao cậu phải rời xa chúng ta?”
Minh mỉm cười yếu ớt, giọng anh khẽ khàng.
Minh: “Lan, đừng khóc. Cậu và mọi người đã an toàn rồi… Mình rất vui vì đã có thể bảo vệ cậu và thế giới này. Nhưng… mình sẽ phải đi. Hãy sống thật hạnh phúc, nhé?”
Với những lời cuối cùng đó, Minh từ từ nhắm mắt lại, và cơ thể anh dần dần tan biến, như thể hòa vào không khí, để lại Tinh Quang lơ lửng trong tay Lan. Lan ôm chặt mảnh vỡ Tinh Quang, nước mắt tuôn rơi, nhưng trong lòng cô biết rằng Minh đã hoàn thành sứ mệnh của mình.
Giáo sư Quang đứng đó, cúi đầu tỏ lòng kính trọng trước sự hy sinh của Minh. Trái tim ông nặng trĩu, nhưng ông cũng cảm thấy niềm tự hào vì đã có thể chứng kiến một anh hùng thực sự.
Giáo sư Quang (thì thầm): “Nguyễn Minh, cậu sẽ mãi được nhớ đến như một người bảo vệ của nhân loại. Cảm ơn cậu.”
Lan đứng dậy, tay cầm Tinh Quang, nhìn về phía chân trời, nơi bầu trời giờ đây trong xanh hơn bao giờ hết. Cuộc chiến đã kết thúc, và dù Minh không còn ở bên cạnh, cô biết rằng anh sẽ luôn sống mãi trong trái tim của tất cả những người mà anh đã cứu.