Maokai - Cây Thần Phục Hận - Chương 2
Chương 2: Dấu Vết Đen Tối
Gấu mèo rùng mình khi cất tiếng nói, đôi mắt vẫn không rời khỏi Maokai. “Lời nguyền, Maokai. Một lời nguyền cổ xưa đã được giải phóng. Chúng ta không còn biết được nhiều thông tin về nó, nhưng rõ ràng, một sức mạnh đen tối đang lan tràn khắp nơi.”
Maokai đứng dậy, sự quyết tâm trong ánh mắt hắn không thể che giấu. “Hãy dẫn ta đến nơi bị ảnh hưởng nặng nề nhất.”
Gấu mèo gật đầu, dẫn Maokai qua những con đường bị hoang tàn và đầy rẫy sự hủy diệt. Cảnh vật xung quanh ngày càng xám xịt, và không khí trở nên nặng nề. Họ đến một vùng đất rộng lớn, nơi mà những cây cổ thụ khổng lồ giờ chỉ còn là những cái xác gãy đổ, và mặt đất thì rỉ sét và rạn nứt.
“Chúng ta đã đến nơi đây,” gấu mèo nói, giọng run rẩy. “Chúng tôi đã cố gắng hết sức để chống lại sự hủy diệt, nhưng sức mạnh của lời nguyền quá mạnh mẽ.”
Maokai tiến đến gần một cái cây bị biến dạng nặng nề, lá của nó đã chuyển sang màu đen và khô héo. Hắn chạm tay vào thân cây, và một luồng năng lượng đen tối chảy qua hắn. Cảm giác này thật ghê rợn, như thể một phần của rừng đang bị hút ra ngoài.
“Lời nguyền này quá mạnh mẽ,” Maokai thì thầm. “Ta cần phải tìm hiểu nguồn gốc của nó và làm thế nào để giải trừ nó.”
“Chúng tôi đã tìm thấy một ngôi đền cổ gần đây,” gấu mèo nói. “Chúng tôi hy vọng rằng nó có thể chứa đựng thông tin về cách giải cứu khu rừng.”
“Ngôi đền?” Maokai lặp lại, ánh mắt sáng lên với hy vọng mới. “Hãy dẫn ta đến đó.”
Họ tiếp tục đi, và sau một hồi lâu, họ đến một ngôi đền cổ xưa, bị bỏ hoang và bị che phủ bởi những lớp cây dại. Những bức tường của ngôi đền có vẻ đã bị bỏ quên trong hàng thế kỷ, và những ký tự cổ xưa được khắc trên các bức tường đã bị bào mòn bởi thời gian.
Maokai bước vào ngôi đền, ánh sáng từ những viên đá phát sáng trên nền đất mờ ảo chiếu sáng, tạo ra những hình ảnh ma quái trên các bức tường. Hắn bắt đầu nghiên cứu các ký tự và biểu tượng, cảm nhận sự kết nối với tổ tiên và sức mạnh của rừng.
“Đây chính là nơi mà lời nguyền đã được phong ấn,” Maokai lẩm bẩm. “Những nghi thức này có thể giúp ta hiểu rõ hơn về cách giải thoát vùng đất khỏi sự tàn phá.”
Hắn lướt qua các cuốn sách cổ xưa, tìm kiếm những gợi ý về cách giải trừ lời nguyền. Một cuốn sách đặc biệt thu hút sự chú ý của hắn. Trên trang mở đầu là hình vẽ của một cánh cổng và một bùa chú.
“Có lẽ đây là chìa khóa,” Maokai nói. “Chúng ta cần phải tìm cánh cổng này và thực hiện nghi thức giải trừ.”
“Nhưng làm thế nào để chúng ta tìm thấy nó?” gấu mèo hỏi.
Maokai nhắm mắt, tập trung cảm nhận năng lượng của khu rừng. Một luồng khí mát lạnh và quen thuộc dẫn dắt hắn. “Ta có thể cảm nhận được sự hiện diện của cánh cổng. Chúng ta chỉ cần theo sự hướng dẫn của nó.”
Họ tiếp tục hành trình của mình, và mặc dù con đường phía trước còn đầy thử thách, Maokai không thể dừng lại. Sự sống của khu rừng và tất cả những sinh vật còn lại phụ thuộc vào sự thành công của hắn.