Milio - Cậu Bé Ngọn Lửa Ấm Áp - Chương 1
Chương 1: Ngọn Lửa Khởi Đầu
Ngôi làng Luminia, với những mái nhà bằng đá và những con đường nhỏ hẹp, luôn ngập tràn ánh sáng dịu dàng từ những ngọn đèn lồng. Ở đây, Milio, cậu bé mười ba tuổi với mái tóc đỏ rực và đôi mắt lấp lánh như lửa, nổi bật với khả năng đặc biệt của mình. Milio có thể điều khiển ngọn lửa không chỉ để chiếu sáng, mà còn để chữa lành những vết thương và bệnh tật.
Một buổi sáng mùa xuân, khi nắng mai làm rực rỡ bầu trời, Milio đang giúp bà Vani, người già trong làng, chữa lành cánh tay bị đau của bà. Những ngọn lửa nhỏ từ bàn tay của cậu phát ra ánh sáng ấm áp, nhẹ nhàng quấn quanh cánh tay bà, làm cho cơn đau dần dần biến mất.
“Cảm ơn con, Milio,” bà Vani cười, nắm lấy tay cậu. “Con luôn là niềm hy vọng của chúng ta.”
“Đây là việc con nên làm, bà Vani,” Milio đáp, ánh mắt cậu vẫn chăm chú vào cánh tay của bà. “Chúng ta cần phải giúp đỡ nhau.”
Khi công việc hoàn tất, Milio đi dọc con đường chính của làng, nơi tiếng cười và tiếng nói vui vẻ của người dân vang lên khắp nơi. Nhưng hôm nay, cậu cảm thấy một nỗi buồn không rõ lý do. Một câu chuyện từ những người du hành xa lạ đã lắng đọng trong tâm trí cậu. Họ kể về những vùng đất lạnh lẽo, nơi mà ánh sáng và sự ấm áp chưa bao giờ đặt chân đến.
Trong lúc đó, ở một góc của làng, bà Mirella, người giữ truyền thuyết của Luminia, đang kể cho một nhóm trẻ em về những nơi kỳ bí trên thế giới.
“Có những nơi mà ánh sáng không bao giờ đến được,” bà Mirella nói với giọng đầy bí ẩn. “Những nơi đó chìm trong bóng tối và lạnh lẽo, nơi mà niềm hy vọng có thể tắt lịm.”
Milio đứng lắng nghe, trái tim cậu đập nhanh. Những câu chuyện của bà Mirella khiến cậu không thể dứt khỏi suy nghĩ về những nơi tối tăm ấy.
Khi trời bắt đầu xế chiều, Milio trở về nhà, nơi cha mẹ cậu đang chờ sẵn. Họ đã nghe được những tin đồn về sự bất ổn ở những vùng đất xa xôi và không ngừng lo lắng cho sự an toàn của con trai mình.
“Milio, con đã nghe những tin đồn chưa?” cha cậu, ông Leo, hỏi, vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt ông.
“Con đã nghe rồi,” Milio trả lời. “Nhưng con không thể ngồi yên khi biết rằng có những nơi mà ánh sáng và sự ấm áp chưa bao giờ đến.”
Mẹ cậu, bà Elena, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Milio. “Con có ý định gì?”
Milio hít một hơi sâu, ánh mắt cậu kiên định. “Con muốn rời khỏi ngôi làng, khám phá thế giới bên ngoài và mang lại ánh sáng cho những nơi cần nó.”
Cha mẹ cậu nhìn nhau, rồi cha cậu lên tiếng, “Con biết đây là quyết định khó khăn, nhưng nếu đây là điều con thật sự muốn, chúng ta không thể cản con. Tuy nhiên, hãy nhớ giữ an toàn và trở về khi cần.”
Milio gật đầu. “Con sẽ giữ lời hứa.”
Sáng hôm sau, khi ánh sáng mặt trời làm rực rỡ bầu trời, Milio chuẩn bị rời khỏi Luminia. Cậu mang theo một chiếc túi nhỏ chứa các vật dụng cần thiết, và chiếc đèn lồng mà bà Vani tặng, một món quà có thể phát ra ánh sáng từ ngọn lửa của cậu.
Trước khi bước ra khỏi ngôi làng, Milio quay lại nhìn lần cuối, cảm nhận hơi ấm từ những ngọn lửa quen thuộc. Luminia, với tất cả sự ấm áp và yêu thương, giờ đây nằm lại sau lưng cậu.
Milio bước đi, những bước chân đầy quyết tâm trên con đường mới. Trong lòng cậu tràn đầy niềm tin và hy vọng rằng ánh sáng và sự ấm áp của cậu sẽ làm cho thế giới trở nên tươi sáng hơn. Cậu đã sẵn sàng để đối mặt với những thử thách và mang lại sự chữa lành cho những nơi tối tăm nhất. Hành trình của Milio mới chỉ bắt đầu.