Milio - Cậu Bé Ngọn Lửa Ấm Áp - Chương 2
Chương 2: Cuộc Ra Đi
Khi mặt trời bắt đầu lặn và ánh sáng vàng nhạt bao phủ Luminia, Milio đã chuẩn bị xong mọi thứ cho hành trình của mình. Trong khi bầu trời chuyển từ cam sang tím, cậu đứng ở rìa làng, nhìn lại lần cuối. Những ngọn đèn lồng sáng rực của ngôi làng như những ngôi sao trên mặt đất, nhấp nháy và chào tạm biệt cậu.
Cha mẹ Milio, ông Leo và bà Elena, đứng cạnh nhau, ánh mắt đầy lo lắng nhưng cũng đầy tự hào. Họ biết rằng con trai của họ đã quyết định một hành trình quan trọng và khó khăn.
“Milio,” bà Elena gọi, giọng bà đầy cảm xúc, “nhớ giữ gìn sức khỏe và đừng quên những gì đã học được ở nhà.”
“Chúng tôi tin tưởng vào con,” ông Leo thêm vào, “và con luôn có thể trở về bất cứ khi nào con cần.”
Milio ôm cha mẹ mình một lần nữa, rồi quay người bước về phía con đường mòn dẫn ra khỏi làng. Cậu cẩn thận kiểm tra túi hành lý của mình một lần nữa để chắc chắn rằng mọi thứ đều ổn. Chiếc đèn lồng nhỏ từ bà Vani vẫn nằm gọn gàng trong túi, sẵn sàng để chiếu sáng trong những giờ phút tối tăm.
Khi cậu đi về phía chân trời, bầu trời dần tối sầm và ánh sáng của Luminia ngày càng trở nên xa xôi. Những con đường dẫn ra khỏi làng dần trở nên lạ lẫm và u ám, và Milio cảm thấy một chút hồi hộp, nhưng cậu biết rằng đây là một phần của cuộc phiêu lưu.
Trong suốt những ngày tiếp theo, Milio tiếp tục di chuyển qua các vùng đất xa lạ. Cậu đi qua những cánh đồng xanh tươi và những khu rừng rậm rạp, nơi ánh sáng chỉ xuyên qua những kẽ lá thưa thớt. Cảnh vật xung quanh dần trở nên lạ lẫm và khiến cậu cảm thấy sự khác biệt so với sự ấm áp của Luminia.
Một buổi chiều, khi cậu đang nghỉ ngơi bên một con suối nhỏ, một nhóm du hành gầy gò xuất hiện từ phía xa. Họ trông mệt mỏi và hoang mang, và ngay lập tức, Milio cảm nhận được sự lo lắng và sợ hãi từ họ.
“Xin lỗi, chúng tôi không có ý làm phiền,” một người trong nhóm, một người đàn ông trung niên với vẻ mặt khắc khổ, nói. “Chúng tôi đang tìm cách trở về làng của mình nhưng đã bị lạc đường trong suốt nhiều ngày.”
Milio đứng dậy và đi về phía họ. “Tôi có thể giúp gì cho các bạn? Tôi có khả năng điều khiển ngọn lửa để cung cấp ánh sáng và ấm áp.”
Người đàn ông nhìn Milio với ánh mắt đầy nghi ngờ nhưng cũng đầy hy vọng. “Thực sự sao? Chúng tôi không biết phải làm thế nào nếu không có sự giúp đỡ.”
Milio mỉm cười và đưa tay lên. Ngọn lửa từ bàn tay cậu bùng lên, tạo ra ánh sáng ấm áp và lan tỏa xung quanh. “Tôi có thể tạo ra ánh sáng để giúp các bạn tìm đường trở về.”
Nhóm du hành nhìn ngọn lửa với sự kinh ngạc và cảm ơn Milio. Một người phụ nữ trong nhóm, với đôi mắt sáng và đầy cảm kích, nói, “Cảm ơn rất nhiều! Chúng tôi đã gặp khó khăn trong việc di chuyển và giờ đây chúng tôi có thể nhìn thấy con đường rõ ràng hơn.”
Milio đồng hành cùng nhóm du hành trong một thời gian ngắn, cung cấp ánh sáng và dẫn đường qua những khu rừng rậm rạp. Họ trò chuyện về những vùng đất xa xôi và những khó khăn mà họ đã gặp phải.
Khi đêm đến, nhóm du hành dừng lại nghỉ ngơi bên một bãi cỏ rộng. Họ chia sẻ với Milio bữa tối giản dị và kể cho cậu nghe những câu chuyện về các vùng đất mà họ đã đi qua. Milio lắng nghe với sự quan tâm, nhận ra rằng mỗi câu chuyện đều chứa đựng những bài học quý giá.
Khi trời sáng, nhóm du hành cảm ơn Milio lần cuối và tiếp tục hành trình của họ. Milio nhìn theo họ cho đến khi họ khuất bóng, rồi tiếp tục cuộc hành trình của mình. Mặc dù cậu cảm thấy hơi mệt mỏi, nhưng sự hài lòng vì đã giúp đỡ người khác làm cho cậu cảm thấy tràn đầy năng lượng.
Cậu tiếp tục di chuyển qua những vùng đất chưa được khám phá, với tâm trí đầy ắp những câu chuyện và những bài học từ những người mà cậu đã gặp. Cậu biết rằng hành trình của mình mới chỉ bắt đầu, và rằng những thử thách và cơ hội để làm sáng tỏ thế giới đang chờ đón phía trước.
Milio bước tiếp, với ngọn lửa trong lòng và ánh sáng từ chiếc đèn lồng dẫn đường, sẵn sàng để đối mặt với những điều kỳ diệu và khó khăn đang chờ đón trong chuyến phiêu lưu của mình.