Milio - Cậu Bé Ngọn Lửa Ấm Áp - Chương 3
Chương 3: Những Vùng Đất Bị Bỏ Quên
Milio tiếp tục hành trình qua các vùng đất xa lạ, nơi ánh sáng mặt trời không thể xuyên qua vì những tán cây dày đặc hoặc những đám mây u ám. Ngày lại ngày, cậu băng qua những cánh rừng, đồng bằng và những con sông chảy xiết, luôn cảm nhận được sự thay đổi trong không khí và cảnh vật xung quanh.
Một buổi chiều mưa, khi những giọt nước rơi không ngừng, Milio phải tìm nơi trú ẩn. Cậu dừng lại bên một hang động nhỏ ẩn mình dưới một vách đá lớn. Bên trong, nơi khô ráo và có ánh sáng mờ ảo, cậu bật đèn lồng lên để chiếu sáng không gian xung quanh.
Khi đang kiểm tra lại đồ đạc của mình, một âm thanh kỳ lạ thu hút sự chú ý của Milio. Cậu lắng nghe kỹ lưỡng và nhận ra có tiếng thở dốc và tiếng rên rỉ yếu ớt từ phía sâu trong hang động.
“Có ai đó ở đó không?” Milio gọi, giọng cậu vang lên trong không gian tối tăm.
“Xin… xin giúp đỡ,” một giọng nói yếu ớt đáp lại từ phía trong tối tăm của hang động.
Milio cẩn thận tiến về phía âm thanh, ánh sáng từ đèn lồng của cậu làm sáng rõ con đường gập ghềnh. Sau một đoạn đường hẹp, cậu phát hiện ra một nhóm người đang nằm gục dưới một vách đá. Họ trông rất yếu ớt, những bộ quần áo rách rưới và gương mặt lấm bẩn.
“Mọi người có sao không?” Milio hỏi, vừa lo lắng vừa cố gắng giữ bình tĩnh.
“Chúng tôi… chúng tôi bị lạc,” một người đàn ông với vẻ mặt đầy khổ sở nói. “Chúng tôi đã đi qua những khu rừng này và không thể tìm đường ra. Chúng tôi không còn sức lực nữa.”
Milio nhanh chóng hành động. Cậu sử dụng ngọn lửa từ tay mình để tạo ra ánh sáng mạnh mẽ và ấm áp, giúp nhóm người cảm thấy dễ chịu hơn. “Tôi sẽ giúp các bạn. Hãy nghỉ ngơi một chút, tôi sẽ lo cho các bạn.”
Cậu lấy từ trong túi ra một số thực phẩm và nước, chia cho từng người trong nhóm. Sau khi mọi người đã được chăm sóc và ăn uống, Milio bắt đầu hỏi về hoàn cảnh của họ. Nhóm người này đến từ một ngôi làng gần đây, nhưng họ đã bị lạc trong lúc thu thập dược liệu từ rừng.
Một người phụ nữ, với ánh mắt lo lắng, hỏi, “Cậu không sợ sao? Những khu rừng này có nhiều nguy hiểm.”
Milio mỉm cười, ánh mắt cậu chứa đựng sự tự tin. “Tôi đã gặp khá nhiều thử thách, nhưng tôi tin rằng mỗi khó khăn đều có cách giải quyết. Hãy để tôi giúp các bạn tìm đường ra khỏi đây.”
Khi mọi người đã bình tĩnh hơn, Milio dẫn dắt họ ra khỏi hang động. Cậu sử dụng ngọn lửa của mình để làm sáng con đường và dẫn họ qua những khu vực khó khăn. Nhóm người cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy ánh sáng và sự ấm áp từ ngọn lửa, giúp họ lấy lại sức lực.
Khi trời tối dần, họ đến được một vùng đất bằng phẳng, nơi mà ánh sáng từ các vì sao trên bầu trời có thể chiếu sáng rõ hơn. Nhóm người cảm ơn Milio rối rít.
“Cảm ơn cậu rất nhiều. Chúng tôi không biết sẽ làm gì nếu không có sự giúp đỡ của cậu,” người đàn ông trước đó nói, vẻ mặt đầy biết ơn.
“Không có gì đâu,” Milio đáp, “Tôi chỉ làm những gì tôi có thể. Đưa các bạn trở về là điều quan trọng nhất.”
Khi nhóm người đã bắt đầu hành trình trở về ngôi làng của họ, Milio tiếp tục di chuyển về phía trước. Cậu cảm thấy hài lòng vì đã giúp đỡ được những người cần thiết, nhưng cậu cũng nhận ra rằng hành trình của mình còn nhiều điều chưa biết.
Sáng hôm sau, Milio tiếp tục tiến về phía trước. Cậu đi qua những khu vực ngày càng hẻo lánh, nơi mà ánh sáng của cậu càng trở nên quý giá. Những con đường ngày càng trở nên khó khăn hơn, và cậu cảm nhận được sự cô đơn trong những vùng đất mà không có sự sống.
Khi đêm đến, Milio dựng lều và chuẩn bị bữa tối đơn giản. Trong khi ngồi bên ngọn lửa nhỏ của mình, cậu nghĩ về những gì đã trải qua và những gì sắp tới. Cậu cảm thấy sự kiên nhẫn và lòng dũng cảm trong mình ngày càng lớn mạnh, sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách trong hành trình tiếp theo.
Cuộc hành trình của Milio đang mở ra những cơ hội để cậu học hỏi và trưởng thành hơn. Cậu không chỉ mang ánh sáng và sự ấm áp đến cho những người cần nó, mà còn khám phá thêm về bản thân và thế giới xung quanh. Những vùng đất bị bỏ quên mà cậu đang khám phá vẫn còn nhiều điều bí ẩn, và Milio sẵn sàng để tiếp tục tìm kiếm và mang lại hy vọng cho những nơi tối tăm nhất.