Mối Tình Trong Mưa - Chương 5
Chương 5: Tái Ngộ Dưới Cơn Mưa
Sáu tháng trôi qua, thời gian dường như kéo dài vô tận đối với Lan. Mỗi ngày, cô đều nhớ Minh da diết, nhớ nụ cười, giọng nói, và những cái nắm tay ấm áp của anh. Những cuộc gọi video, những tin nhắn hàng ngày không đủ để làm vơi đi nỗi nhớ. Nhưng Lan vẫn kiên nhẫn, vẫn tin tưởng vào tình yêu của họ.
Ngày Minh trở về cũng đến. Lan nhận được tin anh sẽ về trên chuyến bay buổi tối. Cả ngày hôm đó, lòng cô như lửa đốt, vừa hồi hộp vừa lo lắng. Trời lại đổ mưa, cơn mưa nặng hạt như đêm đầu tiên họ gặp nhau.
Lan đứng đợi ở sân bay, tay cầm chiếc ô màu xanh da trời – chiếc ô đã che cho họ trong lần gặp gỡ đầu tiên. Cô tự nhủ với lòng rằng không có gì có thể ngăn cản họ gặp lại nhau. Đôi mắt cô chăm chú dõi theo cửa ra, nơi những hành khách đang bước ra với hành lý và nụ cười đoàn tụ.
Cuối cùng, cô nhìn thấy Minh. Anh đứng đó, với chiếc áo khoác dài, người vẫn ướt đẫm vì mưa, nhưng nụ cười của anh rạng rỡ như nắng mai. Không kịp suy nghĩ, Lan vội chạy tới, gọi to:
Lan: “Minh!”
Minh quay lại, ánh mắt anh sáng lên khi nhìn thấy Lan. Anh bỏ lại vali, bước nhanh về phía cô. Khi họ đến gần nhau, Minh dang rộng tay ôm chặt Lan vào lòng:
Minh: “Lan, anh đã về rồi! Anh nhớ em rất nhiều…”
Lan nghẹn ngào, giọng cô run rẩy vì xúc động:
Lan: “Em cũng nhớ anh… Mỗi ngày, mỗi giây phút…”
Minh khẽ buông Lan ra, đôi tay anh nâng nhẹ khuôn mặt cô, mắt anh đầy yêu thương:
Minh: “Anh đã nghĩ về em suốt thời gian qua, và anh nhận ra rằng… anh không muốn sống một ngày nào mà không có em bên cạnh.”
Lan nhìn Minh, trái tim cô như đập mạnh hơn:
Lan: “Minh… em cũng thế. Em đã chờ anh, và em biết chúng ta sinh ra là để dành cho nhau.”
Minh mỉm cười, anh đưa tay vào túi áo và lấy ra một chiếc hộp nhỏ, mở ra. Bên trong là một chiếc nhẫn lấp lánh. Minh quỳ xuống trước Lan, giọng anh tràn đầy chân thành và yêu thương:
Minh: “Lan, em có đồng ý làm vợ anh không? Anh muốn dành trọn đời mình để yêu thương và chăm sóc em.”
Lan nhìn chiếc nhẫn, nước mắt trào ra vì hạnh phúc. Cô gật đầu mạnh mẽ:
Lan: “Vâng, em đồng ý, Minh!”
Minh đứng dậy, đeo chiếc nhẫn vào tay Lan, rồi họ ôm chặt lấy nhau dưới cơn mưa. Tiếng mưa rơi xung quanh họ trở thành bản nhạc nền tuyệt đẹp cho khoảnh khắc này.
Người đi đường dừng lại nhìn, một vài người mỉm cười, một số khác lặng lẽ chứng kiến khoảnh khắc hạnh phúc ấy. Trong giây phút ấy, Lan và Minh chỉ có nhau. Mọi khó khăn, thử thách đã qua đều tan biến, chỉ còn lại tình yêu mãnh liệt và chân thành.
Cơn mưa vẫn tiếp tục rơi, nhưng lần này, không có gì có thể ngăn cản được hạnh phúc của họ. Minh nắm tay Lan, nhìn vào mắt cô:
Minh: “Hãy cùng anh bước tiếp dưới những cơn mưa, và cả những ngày nắng đẹp, được không em?”
Lan gật đầu, nụ cười rạng rỡ như bừng sáng dưới ánh đèn mờ ảo:
Lan: “Vâng, Minh. Em sẽ luôn ở bên anh, dù là mưa hay nắng.”
Và thế là, họ bước đi bên nhau, tay trong tay dưới cơn mưa – nơi tình yêu của họ đã bắt đầu và sẽ tiếp tục mãi mãi. Những giọt mưa như vỗ về, như chúc phúc cho một tình yêu đẹp đẽ đã vượt qua mọi thử thách để tìm về bên nhau.