Món Quà Từ Tương Lai - Chương 6
Chương 6: Cuộc Đối Đầu Với Chính Mình
Minh ngồi một mình trong căn hộ, cảm giác nặng nề đè nén tâm trí anh. Chiếc đồng hồ vẫn nằm im lìm trên bàn, như một lời nhắc nhở về sức mạnh và trách nhiệm mà nó mang lại. Anh biết rằng đã đến lúc phải đối mặt với quyết định lớn nhất trong cuộc đời mình.
“Tại sao mình lại cảm thấy như mọi thứ đang tuột khỏi tay?” Minh tự hỏi. Anh quyết định gọi cho Hương để tìm kiếm sự hỗ trợ.
“Hương, mình cần nói chuyện với cậu,” Minh nói ngay khi Hương bắt máy.
“Có chuyện gì vậy, Minh?” Hương hỏi, giọng có vẻ lo lắng.
“Mình đã gặp bà Ngoan. Bà ấy nói về chiếc đồng hồ… và những hậu quả mà mình có thể gặp phải nếu tiếp tục sử dụng nó,” Minh thở dài.
“Vậy cậu nghĩ sao? Cậu sẽ tiếp tục sử dụng nó?” Hương hỏi, cố gắng tìm hiểu ý định của Minh.
“Mình không biết,” Minh thừa nhận. “Mình cảm thấy như mình đang đứng giữa ngã rẽ lớn trong cuộc đời. Nếu tiếp tục sử dụng nó, mình có thể làm tổn thương người khác. Nhưng nếu không, mình lại cảm thấy như mình đang bỏ lỡ cơ hội để cải thiện cuộc sống.”
“Minh, cậu nên nghe theo trái tim mình. Đừng để sức mạnh của chiếc đồng hồ dẫn dắt cậu vào con đường sai lầm,” Hương khuyên nhủ.
“Cảm ơn cậu, Hương. Mình sẽ suy nghĩ thêm,” Minh đáp, lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút sau cuộc trò chuyện với Hương.
Tối hôm đó, khi nằm trên giường, Minh suy nghĩ về tất cả những điều đã xảy ra. Anh nhớ về Linh, về những kỷ niệm đẹp và cả những đau thương. Liệu việc sửa chữa quá khứ có thật sự mang lại hạnh phúc cho cả hai? Hay chỉ khiến mọi thứ trở nên phức tạp hơn?
Khi suy nghĩ miên man, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu. “Có lẽ mình không cần phải quay ngược thời gian. Mình có thể chấp nhận quá khứ và tìm cách sống tốt hơn trong hiện tại.”
Quyết tâm đó khiến Minh cảm thấy nhẹ nhõm. Anh không muốn trở thành nô lệ cho sức mạnh của chiếc đồng hồ. Mỗi quyết định, mỗi sai lầm đều là một phần của cuộc sống, và anh cần phải học cách chấp nhận chúng.
Ngày hôm sau, Minh quyết định gặp Linh. Anh cần nói rõ ràng về những cảm xúc của mình và cùng nhau tìm cách tiến về phía trước. Khi bước vào quán cà phê nơi họ thường gặp nhau, anh thấy Linh đang ngồi ở góc với tách cà phê trong tay, ánh mắt cô như đang nhìn xa xăm.
“Chào Linh,” Minh nói, ngồi xuống bên cạnh cô.
“Chào Minh,” Linh mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không hoàn toàn rạng rỡ như trước.
“Chúng ta cần nói chuyện,” Minh bắt đầu. “Mình biết chúng ta đã có những khoảnh khắc đẹp, nhưng cũng có rất nhiều điều cần giải quyết.”
“Đúng vậy,” Linh đồng ý. “Mình cũng cảm thấy như vậy.”
“Có thể việc mình quay ngược thời gian đã làm mọi thứ trở nên khó khăn hơn,” Minh thừa nhận. “Mình không muốn làm tổn thương cậu nữa.”
Linh nhìn anh, ánh mắt cô có chút bối rối. “Minh, mình không trách cậu. Nhưng có thể những gì đã xảy ra trong quá khứ vẫn ảnh hưởng đến chúng ta.”
“Mình hiểu điều đó. Mình đã sử dụng chiếc đồng hồ để cố gắng sửa chữa những sai lầm, nhưng giờ mình nhận ra rằng không phải lúc nào điều đó cũng đúng đắn,” Minh nói.
“Có lẽ điều quan trọng hơn là chấp nhận những gì đã xảy ra và học cách tiến về phía trước,” Linh đáp, ánh mắt cô trở nên kiên định hơn. “Chúng ta cần phải tự do khỏi những gánh nặng của quá khứ.”
Minh cảm thấy lòng mình ấm lại. “Mình muốn cùng cậu bước tiếp, không phải như một cái bóng của quá khứ mà là những người bạn thực sự.”
“Chúng ta có thể bắt đầu từ đâu?” Linh hỏi, mỉm cười nhẹ nhàng.
“Có lẽ từ những điều đơn giản nhất. Chúng ta có thể đi dạo, xem phim hay chỉ đơn giản là cùng nhau uống cà phê và trò chuyện,” Minh gợi ý.
“Đó là một ý tưởng hay,” Linh đồng ý.
Hai người cùng nhau bước ra khỏi quán cà phê, lòng tràn đầy hy vọng. Minh biết rằng cuộc sống không thể quay ngược trở lại, nhưng điều quan trọng là họ đã quyết định cùng nhau tiến về phía trước.
Vài ngày sau, Minh bắt đầu sống cuộc sống mới mà không có sự can thiệp của chiếc đồng hồ. Anh dành thời gian cho bản thân, chăm sóc sức khỏe và tập trung vào công việc. Mỗi ngày trôi qua, anh cảm thấy bản thân trở nên mạnh mẽ hơn và trưởng thành hơn.
Mối quan hệ với Linh cũng dần trở nên tốt đẹp hơn. Họ cùng nhau chia sẻ những câu chuyện, tiếng cười và những kỷ niệm mới. Tuy nhiên, trong lòng Minh, chiếc đồng hồ vẫn là một bí ẩn chưa được giải quyết. Anh cảm thấy như nó vẫn dõi theo từng bước đi của mình.
Một tối nọ, khi Minh đang ngồi bên bàn làm việc, anh quyết định mở chiếc đồng hồ ra xem. Những ký hiệu kỳ lạ trên mặt đồng hồ vẫn khiến anh cảm thấy bối rối.
“Mình có nên khám phá sức mạnh của nó một lần nữa không?” Minh tự hỏi. “Hay là mình nên để nó lại trong quá khứ, như một ký ức không thể quên?”
Quyết định đó vẫn còn dang dở trong lòng anh, và anh biết rằng tương lai vẫn còn nhiều điều bí ẩn chờ đón.