Một Nhà Đầu Tư Thần Thánh - Chương 1
Chương 1: Cuộc Gặp Gỡ Bất Ngờ
Mưa rơi không ngừng, những giọt nước như tát vào cửa sổ của quán cà phê nhỏ bé nằm trong một con hẻm yên tĩnh. Hà Minh Phong, một người đàn ông trung niên với mái tóc hoa râm và bộ đồ vét chỉnh tề, ngồi một mình ở góc quán. Trong ánh đèn mờ ảo, anh cúi đầu đọc bản báo cáo tài chính mà tay đang cầm, không hề chú ý đến cơn bão ngoài kia.
Một tiếng chuông cửa vang lên, và một người đàn ông lạ mặt bước vào quán. Ông ta mặc một bộ đồ dài màu đen, mặt che kín bởi chiếc mũ fedora, tạo ra một sự tương phản rõ rệt với không khí bình dị của quán cà phê. Ông ta đi thẳng đến bàn của Minh Phong mà không nói lời nào.
Minh Phong ngẩng lên, ánh mắt ngạc nhiên và có phần cảnh giác. “Ông cần gì?” anh hỏi, cố gắng giữ giọng điệu lịch sự dù trong lòng cảm thấy không thoải mái.
Người lạ ngồi xuống mà không chờ đợi sự mời gọi. “Tôi là một người bạn cũ của ông,” ông ta bắt đầu với giọng nói trầm ấm và đầy bí ẩn. “Thực ra, tôi có việc rất quan trọng cần nói với ông.”
Minh Phong nhướn mày, cảm thấy bối rối. “Tôi không nhớ mình có người bạn nào như vậy. Ông có thể cho tôi biết mình là ai và lý do tại sao lại đến đây vào giờ này?”
Người lạ mỉm cười nhẹ. “Tên tôi không quan trọng. Điều quan trọng là món quà này.” Ông ta lấy từ trong áo khoác một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ, mở ra và lôi ra một cổ vật cổ xưa. Đó là một chiếc vòng tay bằng vàng với những ký tự cổ đại khắc trên đó, phát ra ánh sáng lấp lánh trong ánh đèn mờ của quán cà phê.
Minh Phong nhìn chằm chằm vào chiếc vòng tay, cảm thấy một sự thu hút lạ lùng. “Đây là cái gì?” anh hỏi, cố gắng giấu đi sự tò mò đang dâng lên trong lòng.
“Đây là một cổ vật chứa đựng sức mạnh thần thánh,” người lạ trả lời, ánh mắt nghiêm túc. “Nó có khả năng bảo vệ ông và tài sản của ông khỏi những mối đe dọa siêu nhiên mà ông sẽ gặp phải trong thời gian tới.”
Minh Phong cười khẩy, không tin tưởng. “Siêu nhiên? Ông đùa à?”
Người lạ không cười, mà chỉ tiếp tục giữ ánh mắt nghiêm túc. “Ông có thể không tin bây giờ, nhưng hãy nhớ lấy lời tôi: thời gian sẽ chứng minh điều đó. Tôi đã thấy trước rằng ông sẽ gặp phải những thử thách mà chỉ sức mạnh này mới có thể giúp ông vượt qua.”
Minh Phong lắc đầu, không hiểu hết ý nghĩa của những lời này. “Vậy thì tại sao ông lại đưa cho tôi món quà này? Ông có mục đích gì không?”
“Không phải là tôi có mục đích gì,” người lạ đáp, đứng dậy chuẩn bị rời khỏi. “Chỉ là số phận đã dẫn tôi đến đây để trao cho ông nó. Chúc ông may mắn.”
Khi người lạ bước ra ngoài, cơn bão càng lúc càng dữ dội, và Minh Phong cảm thấy sự im lặng đáng sợ bao trùm không gian quán cà phê. Anh nhìn vào cổ vật trong tay, cảm thấy một nguồn năng lượng kỳ lạ lan tỏa từ đó. Mặc dù còn nghi ngờ, nhưng một phần trong anh bắt đầu cảm thấy rằng cuộc gặp gỡ này có thể không phải là ngẫu nhiên.
Và khi cơn bão rít lên ngoài cửa sổ, Minh Phong biết rằng cuộc sống của anh sẽ không bao giờ trở lại như trước nữa.