Mưu sát trong cung - Chương 1
Chương 1: Tiểu Bảo xuyên không
Tiểu Bảo, một luật sư trẻ tuổi, đang ngồi trong văn phòng của mình, ánh đèn màn hình máy tính hắt ra những tia sáng lạnh lẽo. Anh chăm chú nghiên cứu một vụ án phức tạp: một doanh nhân nổi tiếng bị tố cáo lừa đảo hàng triệu đô la. Sự căng thẳng khiến anh gần như quên đi thời gian, cho đến khi một tiếng động bất ngờ vang lên từ phía sau.
“Tiểu Bảo, có ai đó đang gọi anh kìa!” giọng của đồng nghiệp vọng đến.
Tiểu Bảo quay lại, nhưng chẳng thấy ai. Anh lắc đầu, quay lại với màn hình. Đột nhiên, một cơn gió mạnh cuốn lấy tài liệu, và một ánh sáng chói lòa xuất hiện ngay trước mặt anh. Anh chớp mắt, và bỗng chốc, mọi thứ xung quanh anh biến mất.
Khi mở mắt ra, Tiểu Bảo phát hiện mình đang đứng giữa một cung điện tráng lệ, những bức tường được trang trí tinh xảo và ánh đèn lồng đỏ rực rỡ. “Mình… đã xuyên không?” anh tự nhủ, cảm thấy choáng váng.
Đột nhiên, một nhóm cung nữ đi qua. Họ mặc trang phục lộng lẫy, khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ. Một trong số họ, với ánh mắt sắc bén, dừng lại nhìn anh. “Ngươi là ai? Tại sao lại ở đây?” cô ta hỏi, giọng điệu đầy nghi ngờ.
“Ta… Ta là Tiểu Bảo,” anh lắp bắp, cố gắng giữ bình tĩnh. “Tôi đến từ một nơi xa lạ.”
Cung nữ đó nhìn anh với vẻ hoài nghi, nhưng sau đó cười khẩy. “Ngươi sẽ không thoát được đâu, nếu không biết cách thích nghi ở đây.” Cô ta quay đi, để lại Tiểu Bảo bối rối.
“Thích nghi? Mình đang ở đâu thế này?” anh thầm nghĩ, quyết định tìm hiểu thêm về nơi mình vừa đến.
Khi đi dạo trong cung điện, Tiểu Bảo thấy những bức tranh tường mô tả các triều đại và các cuộc chiến. Nhưng một thứ khác thu hút sự chú ý của anh: sự tĩnh lặng bất thường của không gian, như thể mọi người đang che giấu điều gì đó.
“Cung điện này có vẻ như chứa đầy bí mật,” anh tự nhủ. “Phải có lý do nào đó khiến mình đến đây.”
Bỗng nhiên, tiếng hét thất thanh vang lên từ một căn phòng gần đó. Tiểu Bảo không do dự, vội vã chạy về phía âm thanh.
Khi bước vào, anh thấy một cảnh tượng kinh hoàng: một cung nữ trẻ tuổi nằm bất động trên sàn, xung quanh là những dòng máu. Một số người đang đứng xung quanh, vẻ mặt hoảng loạn.
“Cái gì đã xảy ra?” Tiểu Bảo lên tiếng, áp dụng phản xạ nghề nghiệp của mình. “Ai là người đầu tiên phát hiện ra?”
Một trong những cung nữ gần đó, với gương mặt nhợt nhạt, chỉ tay về phía cửa. “Chúng tôi nghe thấy tiếng hét và khi vào thì… cô ấy đã như vậy.”
Tiểu Bảo quỳ xuống, kiểm tra cơ thể nạn nhân. “Cô ấy chết rồi,” anh nói, cảm thấy một nỗi chua xót dâng lên. “Nhưng tại sao lại ở đây, trong cung điện?”
“Mọi người hãy bình tĩnh,” một người có vẻ là trưởng cung nữ lên tiếng. “Chúng ta cần phải báo cho Hoàng Thượng ngay.”
“Đợi đã!” Tiểu Bảo ngắt lời, “Có thể có manh mối ở đây. Chúng ta không thể vội vàng.”
Nhìn xung quanh, anh chú ý đến những chi tiết nhỏ: một mảnh vải bị rách, dấu chân trên sàn nhà, và mùi hương hoa nhài nhẹ nhàng, kỳ lạ. “Có ai biết cô ấy có kẻ thù không?” anh hỏi.
Một trong những cung nữ, với đôi mắt lo lắng, trả lời: “Lưu Hoa rất được lòng mọi người. Nhưng… gần đây có vài phi tần không hài lòng với cô ấy.”
“Phi tần nào?” Tiểu Bảo hỏi, quyết tâm tìm ra sự thật.
“Đan Hương,” cô cung nữ nói, ánh mắt tràn đầy sợ hãi. “Cô ấy ghen tị với vị trí của Lưu Hoa.”
Tiểu Bảo gật đầu, nhận ra rằng vụ án này phức tạp hơn những gì anh tưởng. “Chúng ta cần phải tìm hiểu thêm về Đan Hương. Cô ấy có thể là người cuối cùng thấy Lưu Hoa.”
Những người xung quanh nhìn nhau, không chắc chắn về những gì sẽ xảy ra tiếp theo. Tiểu Bảo biết mình phải hành động nhanh chóng trước khi những thế lực trong cung bắt đầu xóa bỏ mọi chứng cứ.
“Chúng ta phải tìm Đan Hương,” anh nói một cách quyết tâm. “Những bí mật trong cung sẽ không thể giấu mãi được.”
Mọi người xung quanh dường như đã bắt đầu tin tưởng vào anh, và họ cùng nhau bắt đầu cuộc hành trình đi tìm sự thật. Những bước chân của họ vang lên trên sàn đá lạnh lẽo, hòa cùng tiếng thì thầm của những bí mật chưa được hé lộ trong cung điện tráng lệ này.
Tiểu Bảo cảm thấy một luồng sinh lực mới chảy trong mình. Trong khi những người khác chỉ nhìn thấy cái chết, anh nhìn thấy một cơ hội — để tìm ra sự thật, và có thể là, để trở về nhà.