Mưu sát trong cung - Chương 5
Chương 5: Khám phá động cơ
Khi Tiểu Bảo và Minh Ngọc tiến về phía khu vườn nơi Công tử Hà thường lui tới, lòng anh đầy hồi hộp. Anh biết rằng việc tìm ra động cơ giết người sẽ là chìa khóa để giải quyết vụ án này.
Khu vườn rộng lớn, được chăm sóc cẩn thận, với hoa nở rực rỡ và những dòng suối nhỏ chảy róc rách. Họ nhanh chóng tìm thấy Công tử Hà đang đứng bên hồ, ngắm nhìn những bông hoa sen đang nở. Anh ta có vẻ điển trai, nhưng ánh mắt lại có điều gì đó bí ẩn.
“Công tử Hà,” Tiểu Bảo gọi lớn, khiến Hà giật mình quay lại. “Chúng tôi cần nói chuyện với anh về Lưu Hoa.”
Công tử Hà tỏ ra ngạc nhiên nhưng rồi cũng gật đầu. “Lưu Hoa? Cô ấy… đã chết phải không?”
“Đúng vậy,” Tiểu Bảo xác nhận. “Chúng tôi đang điều tra cái chết của cô ấy và nghe nói rằng anh có mối quan hệ gần gũi với cô ấy.”
“Là bạn bè thôi,” Hà trả lời, giọng điệu có phần lạnh nhạt. “Cô ấy là một người tốt, nhưng không thể tin được trong cung này.”
“Cô ấy từng nói với bạn bè rằng có ai đó đang theo dõi cô ấy. Có phải Đan Hương không?” Minh Ngọc hỏi, ánh mắt dò xét.
Hà ngập ngừng một chút. “Đan Hương… cô ấy rất ghen tuông. Nhưng tôi không nghĩ cô ta có thể làm điều gì tồi tệ đến mức đó.”
“Vậy còn những bí mật mà Lưu Hoa có thể biết về anh?” Tiểu Bảo hỏi, quyết tâm không để bất kỳ thông tin nào bị bỏ lỡ. “Cô ấy có thể đã biết điều gì đó mà có thể làm tổn hại đến danh tiếng của anh.”
“Không!” Hà phản đối, giọng anh cao lên. “Không có gì cả! Chúng tôi chỉ là bạn. Nếu cô ấy biết điều gì, thì có thể đó là do những tin đồn không đáng tin.”
“Nhưng nếu Đan Hương biết về mối quan hệ của hai người, cô ấy có thể đã cảm thấy bị đe dọa,” Tiểu Bảo lý giải. “Có thể đó là động cơ để cô ta làm hại Lưu Hoa.”
Hà đứng im lặng, ánh mắt trống rỗng. “Tôi… không muốn nghĩ về điều đó. Nhưng nếu cô ấy thực sự biết… thì tôi phải cẩn thận.”
“Cẩn thận với ai?” Tiểu Bảo thúc giục, không cho phép sự nghi ngờ tan biến. “Nếu anh không nói rõ ràng, có thể sẽ có thêm nhiều người vô tội bị liên lụy.”
“Tôi đã nghe thấy Đan Hương và Lưu Hoa cãi nhau,” Hà cuối cùng cũng thừa nhận. “Họ đã gặp nhau ở một nơi riêng tư. Tôi không biết họ nói gì, nhưng có thể đã có sự xung đột.”
Tiểu Bảo cảm thấy nhịp tim mình tăng nhanh. “Hãy cho tôi biết nơi đó, để chúng tôi có thể tìm hiểu thêm về những gì đã xảy ra.”
“Đó là một khu vườn nhỏ phía tây,” Hà nói, ánh mắt trở nên căng thẳng. “Nhưng hãy cẩn thận, Đan Hương có thể đã theo dõi chúng tôi.”
“Chúng tôi sẽ cẩn thận,” Tiểu Bảo khẳng định. “Cảm ơn anh đã chia sẻ.”
Hà gật đầu, nhưng sự lo lắng vẫn hiện rõ trên khuôn mặt anh. “Nếu có điều gì xảy ra với tôi, hãy nhớ rằng tôi không phải là kẻ thù.”
Họ nhanh chóng rời khỏi khu vườn, lòng Tiểu Bảo tràn đầy những suy nghĩ. Mọi thứ dường như đang dần lộ diện, nhưng rủi ro vẫn đang rình rập.
“Chúng ta phải đến khu vườn phía tây ngay lập tức,” anh nói với Minh Ngọc. “Thời gian không chờ đợi ai cả.”
Khi họ đến khu vườn nhỏ, một cảm giác bí ẩn bao trùm không gian. Những bông hoa vẫn nở rộ, nhưng có điều gì đó không đúng. Tiểu Bảo đi quanh, tìm kiếm dấu hiệu nào đó cho thấy Lưu Hoa và Đan Hương đã từng đến đây.
“Mình cảm thấy có gì đó kỳ lạ,” Minh Ngọc nói, ánh mắt dò xét.
“Phải,” Tiểu Bảo đồng ý. “Hãy để ý mọi chi tiết.”
Họ đi dạo qua khu vườn, và bỗng nhiên, Minh Ngọc dừng lại. “Tiểu Bảo, nhìn kìa!” cô chỉ tay về phía một bụi cây rậm rạp.
Khi đến gần, Tiểu Bảo phát hiện ra một chiếc khăn tay bị rách, có thêu hình hoa nhài — mùi hương mà họ đã ngửi thấy ở hiện trường vụ án.
“Đây chính là chiếc khăn của Đan Hương,” anh nói, cảm thấy mình đang đi đúng hướng. “Cô ấy đã ở đây.”
Họ tiếp tục tìm kiếm xung quanh, và khi họ đến gần một gốc cây lớn, Tiểu Bảo thấy một mảnh giấy bị ướt sũng nằm ở đó. Anh nhặt lên và thấy đó là một bức thư, những dòng chữ lờ mờ nhưng vẫn có thể đọc được.
“…Nếu cô không dừng lại, tôi sẽ không để yên cho cô…”
“Đây có thể là lời đe dọa từ Đan Hương,” Tiểu Bảo nói, lòng nặng trĩu. “Chúng ta cần phải quay lại và đối mặt với cô ta. Đan Hương cần phải giải thích về chiếc khăn và bức thư này.”
Trên đường trở về, Tiểu Bảo cảm thấy áp lực dồn nén. Anh biết rằng cuộc đối đầu sắp tới sẽ là cuộc chiến quyết định giữa sự thật và dối trá. Nếu không tìm ra lời giải thích từ Đan Hương, có thể họ sẽ không bao giờ biết được động cơ thực sự đứng sau cái chết của Lưu Hoa.
Khi đến căn phòng của Đan Hương, Tiểu Bảo gõ cửa một lần nữa, lòng tràn đầy quyết tâm. “Đan Hương, chúng tôi cần nói chuyện!”
“Cái gì lại xảy ra nữa?” giọng cô lạnh lùng từ bên trong.
“Chúng tôi đã tìm thấy một chiếc khăn của cô trong khu vườn phía tây. Cô có giải thích gì không?” Tiểu Bảo hỏi, không nhượng bộ.
Cửa mở ra, và Đan Hương đứng đó, vẻ mặt căng thẳng. “Cái gì? Các ngươi đang vu khống ta sao?”
“Đan Hương, chúng ta không có thời gian để chơi trò đổ lỗi. Sự thật phải được làm rõ,” Tiểu Bảo khẳng định.
“Cút ngay, không ai có quyền xâm phạm vào cuộc sống của ta!” Đan Hương quát lớn, nhưng ánh mắt cô đã bộc lộ sự hoang mang.
“Chúng tôi sẽ không rời đi cho đến khi cô nói thật,” Minh Ngọc tiếp lời, quyết tâm không lùi bước.
Giữa những ánh nhìn thách thức, Tiểu Bảo cảm thấy rằng trận chiến giữa họ đã chính thức bắt đầu. Những bí mật đang chờ đợi để được khám phá, và anh sẽ không từ bỏ cho đến khi ánh sáng được chiếu rọi vào những góc tối của cung điện này.