Mưu sát trong cung - Chương 6
Chương 6: Cuộc đua với thời gian
Ánh đèn trong cung điện lờ mờ, tạo nên một bầu không khí căng thẳng. Tiểu Bảo đứng trước Đan Hương, biết rằng thời gian đang trôi qua nhanh chóng và áp lực từ những người có quyền lực đang gia tăng. Anh cảm nhận được sự nguy hiểm rình rập quanh mình.
“Cô biết điều gì về cái chết của Lưu Hoa,” Tiểu Bảo khẳng định. “Chiếc khăn và bức thư là những bằng chứng rõ ràng cho thấy cô có liên quan.”
Đan Hương hít một hơi sâu, rồi cúi đầu, như thể đang suy nghĩ về điều gì đó. “Tôi không muốn làm hại cô ấy,” cô nói, giọng chùng xuống. “Nhưng Lưu Hoa đã đe dọa sẽ tiết lộ bí mật của tôi.”
“Bí mật gì?” Minh Ngọc hỏi, mắt sáng lên.
“Cô ấy biết tôi đã từng có một mối quan hệ với Công tử Hà,” Đan Hương thừa nhận. “Tôi đã nghĩ rằng mối quan hệ đó đã kết thúc, nhưng khi Lưu Hoa bắt đầu gặp gỡ anh ta, tôi không thể ngồi yên.”
Tiểu Bảo cảm thấy mọi thứ dần trở nên rõ ràng hơn. “Cô đã cảm thấy bị đe dọa vì Lưu Hoa gần gũi với anh ta. Nhưng việc này không đủ để cô phải giết người.”
“Đúng,” Đan Hương nói, giọng cô trở nên yếu ớt. “Tôi không phải là người đã giết cô ấy. Nhưng tôi có thể đã nói những điều mà tôi không nên nói.”
“Cô đã cãi nhau với Lưu Hoa trong khu vườn phía tây,” Tiểu Bảo nói, muốn cô ta tiếp tục. “Điều gì đã xảy ra trong cuộc tranh cãi đó?”
“Chúng tôi đã nói những lời rất khó nghe,” Đan Hương thở dài. “Lưu Hoa đã nói rằng cô ấy không quan tâm đến tôi hay bất cứ bí mật nào của tôi. Rồi cô ấy đe dọa sẽ cho mọi người biết những gì tôi đã làm. Tôi… tôi đã tức giận.”
“Tức giận đến mức nào?” Minh Ngọc hỏi, cảm giác hồi hộp gia tăng.
“Tôi chỉ… tôi chỉ rời đi,” Đan Hương nói, mắt nhòa lệ. “Tôi không nghĩ cô ấy sẽ chết.”
Tiểu Bảo cảm thấy một nỗi buồn dâng lên. “Cô có thể không trực tiếp giết Lưu Hoa, nhưng sự ghen tuông và những lời đe dọa có thể đã dẫn đến cái chết của cô ấy.”
Đan Hương gật đầu, vẻ mặt mệt mỏi. “Nếu tôi biết điều gì đó sẽ xảy ra, tôi đã không đến đó. Nhưng tôi không phải là người đã giết cô ấy.”
“Vậy ai là người?” Tiểu Bảo hỏi, kiên trì. “Cô có biết ai có thể đã làm điều đó không?”
“Tôi… không biết,” Đan Hương nói, giọng cô run rẩy. “Nhưng có một người mà tôi cảm thấy nghi ngờ.”
“Người nào?” Tiểu Bảo thúc giục.
“Đó là một cung nữ khác, Mộc Tâm. Cô ta luôn tỏ ra thân thiện với Lưu Hoa, nhưng tôi có cảm giác rằng cô ta có điều gì đó bí ẩn. Cô ta biết rõ những gì xảy ra trong cung.”
“Chúng ta phải tìm Mộc Tâm ngay lập tức,” Tiểu Bảo nói, quyết tâm không cho phép sự thật trốn tránh thêm nữa.
Khi họ rời khỏi phòng, Tiểu Bảo cảm thấy một sức ép lớn hơn. Họ phải làm việc nhanh chóng trước khi Đan Hương, hoặc bất kỳ ai khác trong cung, nhận ra rằng họ đang điều tra.
“Mộc Tâm ở đâu?” Minh Ngọc hỏi, ánh mắt lo lắng.
“Tôi không chắc,” Đan Hương đáp, “nhưng cô ấy thường ở khu vực phía bắc, gần phòng lưu trữ.”
“Đi thôi,” Tiểu Bảo nói, dẫn đầu. Anh không thể để mình chậm trễ thêm nữa. Mỗi giây trôi qua có thể là một cơ hội mất đi.
Họ chạy qua các hành lang, lòng hồi hộp khi nghĩ đến những gì có thể xảy ra nếu họ không tìm được Mộc Tâm kịp thời. Khi đến khu vực phía bắc, không khí trở nên im lặng và u ám.
“Mộc Tâm!” Tiểu Bảo gọi lớn, nhưng không có ai đáp lại. Anh quay sang Minh Ngọc, “Chúng ta phải tìm kiếm cô ấy. Cô ta có thể đang giấu mình ở đâu đó.”
Họ lục lọi từng ngóc ngách, và sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng họ tìm thấy Mộc Tâm đang đứng bên một giá sách cũ kỹ, ánh mắt lo lắng khi thấy họ.
“Các người muốn gì?” cô ta hỏi, giọng có phần run rẩy.
“Chúng tôi cần biết về Lưu Hoa,” Tiểu Bảo nói, không có thời gian cho sự do dự. “Cô có thấy gì lạ không?”
Mộc Tâm cắn môi, như thể đang suy nghĩ. “Tôi… tôi chỉ thấy cô ấy có vẻ buồn bã. Cô ấy thường nói về việc không thể sống trong nỗi sợ hãi. Có một lần, cô ấy đã bảo tôi rằng cô ấy không thể tiếp tục sống nếu không thoát khỏi những mối đe dọa trong cung.”
“Cô ấy có nói ai là kẻ đe dọa không?” Minh Ngọc hỏi.
“Tôi không chắc… nhưng có một lần cô ấy đã nhắc đến Đan Hương,” Mộc Tâm thừa nhận. “Cô ấy có vẻ rất sợ hãi.”
“Vậy còn ai khác?” Tiểu Bảo thúc giục. “Có ai trong cung mà cô cảm thấy cũng có động cơ hay khả năng làm hại Lưu Hoa không?”
Mộc Tâm nhìn quanh, rồi hạ thấp giọng. “Còn một người khác, một cung nữ tên là Tố Linh. Cô ấy rất muốn trở thành người được yêu mến trong cung, và Lưu Hoa lại rất nổi bật.”
Tiểu Bảo cảm thấy căng thẳng. “Cảm ơn cô. Chúng ta phải tìm Tố Linh ngay bây giờ.”
Họ nhanh chóng rời khỏi khu vực phía bắc, quyết tâm không để bất kỳ thời gian nào trôi qua. Tiểu Bảo biết rằng sự thật đang ở rất gần, nhưng cũng biết rằng mọi thứ có thể thay đổi chỉ trong chớp mắt.
Khi họ tiến về phía khu vực nơi Tố Linh thường ở, Tiểu Bảo không ngừng suy nghĩ về những gì có thể xảy ra nếu họ không tìm ra sự thật kịp thời. Một cuộc đua với thời gian đã bắt đầu, và anh phải dẫn dắt mọi người đến bến bờ của sự thật trước khi mọi thứ trở nên quá muộn.