Mưu sát trong cung - Chương 7
Chương 7: Thủ phạm bất ngờ
Tiểu Bảo và Minh Ngọc chạy qua những hành lang ẩm ướt của cung điện, lòng đầy lo lắng. Cái chết của Lưu Hoa không chỉ là một vụ án giết người, mà còn là một trò chơi quyền lực, nơi mà từng động thái đều có thể dẫn đến những quyết định sống còn.
“Hãy cẩn thận,” Minh Ngọc nói, ánh mắt đầy lo lắng. “Nếu Tố Linh có liên quan, cô ta có thể không muốn nói ra sự thật.”
“Chúng ta không có thời gian để sợ hãi,” Tiểu Bảo đáp, sự quyết tâm hiện rõ trong giọng nói. “Chúng ta phải đối mặt với cô ta, tìm ra sự thật.”
Cuối cùng, họ đến một căn phòng nhỏ, nơi Tố Linh thường xuyên lui tới. Tiểu Bảo gõ cửa, lòng hồi hộp. “Tố Linh, chúng tôi cần nói chuyện với cô!”
Cửa mở ra, và Tố Linh đứng đó, vẻ mặt đầy lo lắng. “Các bạn muốn gì?”
“Chúng tôi đang điều tra cái chết của Lưu Hoa,” Tiểu Bảo nói, không vòng vo. “Cô có thể giúp chúng tôi không?”
“Tôi… tôi không biết gì cả!” Tố Linh lắp bắp, ánh mắt lộ rõ sự hoảng sợ.
“Cô đã nghe thấy điều gì trong những ngày qua không?” Minh Ngọc hỏi, cố gắng tạo ra không khí thân thiện. “Chúng tôi chỉ muốn biết sự thật.”
Tố Linh lùi lại, như thể đang tìm cách thoát khỏi áp lực. “Tôi chỉ là một cung nữ nhỏ bé. Tôi không có quyền lên tiếng về chuyện của các phi tần.”
“Cô không cần phải lo lắng về quyền lực,” Tiểu Bảo nói, giọng đầy kiên quyết. “Nếu cô biết điều gì đó, hãy nói cho chúng tôi. Cô có thể giúp bảo vệ sự thật.”
“Tôi chỉ… chỉ thấy Lưu Hoa và Đan Hương cãi nhau một lần,” Tố Linh cuối cùng cũng nói, ánh mắt lén lút nhìn quanh. “Nhưng tôi không nghĩ điều đó lại dẫn đến cái chết của cô ấy.”
“Cãi nhau về chuyện gì?” Tiểu Bảo hỏi, lòng nôn nóng.
“Cô ấy nói về một bí mật mà Lưu Hoa có thể đã biết,” Tố Linh thở hắt ra, giọng cô yếu ớt. “Nhưng tôi không biết bí mật đó là gì.”
“Nhưng cô cảm thấy có điều gì khác thường không?” Minh Ngọc hỏi. “Cô có cảm giác gì về Đan Hương hay những người khác không?”
Tố Linh nhìn quanh một lần nữa, rồi ghé sát lại. “Có một lần, tôi thấy Đan Hương và Tố Linh trò chuyện một cách rất bí mật. Họ đứng ở góc khu vườn phía tây, nơi mà Lưu Hoa thường đến.”
“Cô có nghe thấy gì không?” Tiểu Bảo hỏi, thấy lòng mình căng thẳng.
“Không, nhưng tôi thấy Đan Hương rất tức giận. Cô ta có vẻ như đang đe dọa Tố Linh,” Tố Linh nói, giọng cô đầy sợ hãi.
“Tố Linh có thể có vai trò gì đó trong vụ án này,” Tiểu Bảo nói, lòng không khỏi lo lắng. “Nếu họ có một thỏa thuận nào đó, hoặc nếu Tố Linh bị ép buộc…”
“Chúng ta cần phải tìm Tố Linh ngay bây giờ,” Minh Ngọc nói. “Có thể cô ấy có thêm thông tin quan trọng.”
“Đúng,” Tiểu Bảo khẳng định. “Đi nào!”
Họ nhanh chóng rời khỏi phòng, lòng đầy hồi hộp. Mọi thứ đang trở nên phức tạp hơn, và họ cần phải tìm ra sự thật trước khi mọi thứ sụp đổ.
Khi đến khu vực nơi Tố Linh thường xuyên xuất hiện, họ thấy cô ta đang đứng một mình, vẻ mặt đầy hoang mang. Tiểu Bảo tiến lại gần, không cho cô ta có cơ hội trốn tránh.
“Tố Linh, chúng tôi cần nói chuyện với cô ngay bây giờ,” Tiểu Bảo nói, giọng kiên quyết.
“Tôi không biết gì cả!” cô ta vội vàng nói, nhưng ánh mắt cô đã betrớ sợ hãi.
“Cô có thể không muốn nói, nhưng chúng tôi cần biết mọi thứ,” Minh Ngọc tiếp lời, cố gắng thuyết phục. “Nếu không, mọi chuyện sẽ càng tồi tệ hơn.”
“Tôi… tôi đã thấy một cái gì đó,” Tố Linh cuối cùng cũng thừa nhận, giọng nói run rẩy. “Tôi thấy Đan Hương và Lưu Hoa gặp nhau trong khu vườn. Họ đã cãi nhau rất gay gắt.”
“Cãi nhau về điều gì?” Tiểu Bảo hỏi, cảm thấy sự thật đang đến gần hơn.
“Về một bí mật,” Tố Linh nói. “Lưu Hoa đã đe dọa sẽ nói ra. Đan Hương có vẻ rất tức giận và đã nói rằng sẽ không để yên cho cô ta.”
“Vậy, cô có nghĩ rằng Đan Hương đã làm gì với Lưu Hoa không?” Minh Ngọc hỏi.
“Không, tôi không nghĩ như vậy,” Tố Linh nói, giọng cô càng thêm hoảng sợ. “Nhưng có một người khác… một cung nữ khác mà tôi nghe thấy đã ghen tị với Lưu Hoa.”
“Người nào?” Tiểu Bảo hỏi, lòng dâng lên một cảm giác hồi hộp.
“Tôi không biết tên cô ấy,” Tố Linh thở hổn hển. “Nhưng cô ta luôn đi theo Lưu Hoa, và có vẻ như cô ta rất muốn được nổi bật hơn.”
Tiểu Bảo cảm thấy những mảnh ghép đang dần được lắp lại, nhưng vẫn còn nhiều điều chưa rõ ràng. “Chúng ta cần phải tìm người cung nữ đó ngay bây giờ,” anh nói.
“Đúng, có thể cô ta có thông tin mà chúng ta cần,” Minh Ngọc đồng ý.
Họ tiếp tục tìm kiếm trong cung điện, lòng nôn nóng khi không biết người cung nữ bí ẩn đó là ai. Tiểu Bảo biết rằng thời gian đang chạy đua, và họ cần phải hành động nhanh chóng trước khi kẻ thủ ác có thể tẩu thoát.
Cuối cùng, họ tìm thấy một cô gái trẻ, có vẻ như cô ta đang lén lút nhìn quanh. Tiểu Bảo tiến lại gần, không cho phép bản thân ngần ngại.
“Cô là ai?” anh hỏi, giọng đầy áp lực.
“Tôi… tôi là cung nữ,” cô gái đáp, vẻ mặt hoang mang.
“Chúng tôi cần biết về Lưu Hoa,” Tiểu Bảo nói, không vòng vo. “Cô có biết điều gì không?”
Cô gái lắp bắp, nhưng cuối cùng đã thừa nhận: “Tôi đã thấy Lưu Hoa và Đan Hương cãi nhau, nhưng tôi không nghĩ điều đó lại dẫn đến cái chết của cô ấy!”
Tiểu Bảo cảm thấy sự thật đang đến gần hơn, nhưng vẫn cần thêm thông tin. “Cô hãy kể lại cho chúng tôi nghe những gì cô thấy.”
Cô gái bắt đầu kể lại, và Tiểu Bảo biết rằng những bí mật trong cung điện này sắp sửa được phơi bày. Mọi thứ đã sẵn sàng cho một cuộc đối đầu cuối cùng — một cuộc chiến không chỉ để tìm ra kẻ giết người, mà còn để cứu lấy sự thật.