Mỹ nhân độc ác - Chương 1
Chương 1: Khởi đầu bí ẩn
Tiểu Bảo đứng dưới ánh đèn neon mờ ảo của thành phố, nhìn vào tòa nhà sang trọng nơi bữa tiệc đang diễn ra. Bên trong, tiếng nhạc và tiếng cười vang vọng, nhưng tâm trí cô lại chỉ tập trung vào một điều duy nhất: vụ án mạng vừa xảy ra. Cô đã được giao nhiệm vụ điều tra cái chết của doanh nhân nổi tiếng, David Hồng, người đã chết ngay trong bữa tiệc mừng sinh nhật của mình.
“Chúng ta cần phải vào trong,” một giọng nói khô khốc cắt ngang dòng suy nghĩ của Tiểu Bảo. Đó là Minh, một đồng nghiệp kiêm bạn thân. Anh ta luôn là người điềm tĩnh trong mọi tình huống.
“Anh có chắc không? Có thể có nhiều người đang ở đây không thể điều tra được,” Tiểu Bảo trả lời, ánh mắt lướt qua đám đông.
“Chúng ta không có lựa chọn nào khác. Nếu không vào, có thể chứng cứ sẽ bị xóa bỏ,” Minh khẳng định, nắm lấy tay cô kéo đi.
Họ tiến vào bữa tiệc, nơi những ánh mắt hiếu kỳ dán chặt vào họ. Một bầu không khí nặng nề bao trùm, không chỉ bởi sự lộng lẫy của tiệc tùng mà còn bởi nỗi lo lắng về cái chết bí ẩn. Tiểu Bảo cảm thấy được nhiều ánh mắt đổ dồn vào mình, nhưng cô không thể để điều đó làm mình chệch hướng.
“Chúng ta cần tìm hiểu xem ai đã gần gũi với David vào tối nay,” Tiểu Bảo nói, ánh mắt quét qua những vị khách đang trò chuyện sôi nổi.
“Có vẻ như Lila là người cuối cùng ở bên anh ta,” Minh đề cập, nhìn về phía một góc phòng.
Lila, một người phụ nữ xinh đẹp, đứng đó với vẻ mặt lạnh lùng, nhưng không thể che giấu sự đau buồn. Cô ta là bạn gái của David, và giờ đang là tâm điểm của sự chú ý.
“Để tôi tiếp cận cô ấy,” Tiểu Bảo quyết định, bước tới gần Lila.
“Xin lỗi, tôi không muốn nói chuyện,” Lila lạnh lùng nói, nhưng ánh mắt của cô không thể che giấu sự hoảng loạn.
“Chúng tôi chỉ muốn biết những gì đã xảy ra,” Tiểu Bảo nhẹ nhàng. “David đã chết, và chúng tôi cần thông tin.”
Lila thở dài, đưa tay lên vuốt tóc. “Chúng tôi chỉ vừa nói chuyện một chút. Rồi thì… anh ấy ngã xuống. Tôi không hiểu chuyện gì đã xảy ra.”
“Cô có thấy ai khác ở gần không?” Tiểu Bảo hỏi.
“Chỉ có một vài người. Nhưng đừng quên, nơi này đầy những kẻ giả dối,” Lila đáp lại, ánh mắt sắc lạnh.
“Ý cô là sao?” Tiểu Bảo hỏi.
“Tôi chỉ cảm thấy có điều gì đó không ổn. David không phải là người dễ bị tổn thương. Anh ấy đã làm nhiều người phật lòng,” Lila thẳng thắn.
“Có ai cụ thể không?” Minh xen vào, ánh mắt dò xét.
“Có một vài đối thủ trong ngành bất động sản. Họ không ưa gì nhau,” Lila lắc đầu, đôi môi mím chặt.
Tiểu Bảo nhìn Minh, rồi quay lại với Lila. “Chúng tôi cần biết tên họ. Điều này có thể cứu sống nhiều người khác.”
Lila gật đầu, miễn cưỡng tiết lộ. “Có một người tên là Hạo. Họ có một mối quan hệ cạnh tranh rất căng thẳng.”
“Cảm ơn cô,” Tiểu Bảo nói, nhưng ngay khi chuẩn bị rời đi, một tiếng hét vang lên từ phía bên kia phòng.
“Có chuyện gì vậy?” Minh hỏi, nhíu mày.
Tiểu Bảo và Minh lao về phía nguồn tiếng hét, nơi một đám đông đã tụ tập. Khi họ đến nơi, một người đàn ông đứng giữa, run rẩy và hoảng sợ, chỉ vào thi thể của David.
“Cái gì đang diễn ra?” Tiểu Bảo hỏi, ánh mắt sắc bén.
“Chúng ta cần gọi bác sĩ!” một người trong đám đông kêu lên.
Tiểu Bảo nhanh chóng kiểm tra thi thể, nhận ra rằng dấu hiệu của cái chết không đơn thuần là do ngã. Cô cúi xuống, tìm kiếm dấu vết, và bỗng phát hiện một vết thương nhỏ ở cổ của David.
“Đây không phải là một tai nạn,” cô thì thầm. “Đây là một vụ giết người.”
“Chúng ta cần phải phong tỏa nơi này ngay lập tức,” Minh ra lệnh. “Không ai được rời khỏi cho đến khi chúng ta có thể hỏi họ.”
Những người khách trở nên hoảng loạn, nhưng Tiểu Bảo và Minh đã lấy lại sự kiểm soát.
“Xin mọi người bình tĩnh! Chúng tôi là thám tử và cần thông tin từ các bạn,” Tiểu Bảo nói to.
“Nhưng chúng tôi không biết gì cả!” một người đàn ông lên tiếng, ánh mắt sợ hãi.
“Thật không?” Tiểu Bảo nhướng mày. “Chúng tôi sẽ hỏi từng người một. Ai cũng có thể là nhân chứng hoặc nghi phạm.”
Khi họ bắt đầu hỏi từng người, Tiểu Bảo cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí. Mọi người đều có vẻ sợ hãi, không chỉ vì cái chết của David mà còn vì cái gì đó ẩn sâu bên trong mối quan hệ của họ với anh ta.
Sau một hồi điều tra, Tiểu Bảo quay lại với Lila, người vẫn đứng bên cạnh, vẻ mặt hoảng loạn. “Cô có biết ai có thể làm điều này không?” Tiểu Bảo hỏi.
“Không… không ai cả!” Lila đáp, nước mắt chảy dài.
“Đừng lo lắng, chúng tôi sẽ tìm ra sự thật,” Tiểu Bảo an ủi.
Cả đám đông vẫn chưa rời khỏi, bầu không khí đầy lo lắng và nghi ngờ. Tiểu Bảo cảm thấy rằng vụ án này sẽ không đơn giản như vẻ bề ngoài. Nỗi sợ hãi lan tỏa, và những bí mật sẽ được phơi bày trong ánh sáng tàn bạo của sự thật.
“Chúng ta cần phải làm sáng tỏ từng mảnh ghép,” cô nói với Minh. “Chúng ta không thể để kẻ giết người trốn thoát.”
“Đúng vậy,” Minh đáp. “Nhưng hãy cẩn thận. Có thể ai đó trong số họ sẽ không muốn chúng ta tìm ra sự thật.”
Và thế, câu chuyện bắt đầu. Một cuộc điều tra trong đêm tối, nơi những bí ẩn, sự quyến rũ và mưu mô đang chờ đón họ phía trước.