Naafiri - Kẻ Dẫn Đầu Bầy Sói - Chương 1
Chương 1: Sự Xuất Hiện
Từ một vũng tối của Hư Không, một cơn sóng bóng tối cuồn cuộn vỡ tan trong không khí, mở ra một lối đi đến một thế giới khác. Naafiri, một con quái vật cao lớn và đầy quyền lực, từ từ bước ra từ vùng tối tăm ấy. Cô ta khoác trên mình một lớp áo đen như mực, phần đuôi dài tựa như những dây leo ma quái, lấp lánh dưới ánh trăng.
Bầy sói của Naafiri, những sinh vật vừa nhìn đã thấy đáng sợ với đôi mắt sáng đỏ như lửa địa ngục, chầm chậm vây quanh cô như những cái bóng lướt trên mặt đất. Mỗi bước đi của Naafiri, những con sói đều gầm gừ, ánh mắt chúng sáng rực lên, tràn ngập sự khao khát máu và quyền lực.
“Chúng ta đã trở lại, bầy sói của ta,” Naafiri lên tiếng, giọng nói của cô vang vọng như tiếng gió gầm gừ trong hang động. “Hãy tìm kiếm những linh hồn yếu đuối và đưa chúng về với chúng ta.”
Một con sói lớn, với bộ lông đen bóng loáng và những vết xước hiện rõ, bước lên trước. “Nhưng chủ nhân, những linh hồn đã ngày càng trở nên cảnh giác. Chúng ta không thể dễ dàng tìm thấy chúng như trước đây.”
Naafiri mỉm cười, nụ cười lạnh lẽo như mặt hồ bị đóng băng. “Sự sợ hãi của chúng sẽ dẫn lối cho chúng ta. Chúng không thể trốn thoát mãi mãi. Hãy để chúng biết sự hiện diện của ta là dấu hiệu của sự hủy diệt.”
Một tiếng rống vang lên từ phía xa, cắt ngang sự tĩnh lặng của đêm khuya. Bầy sói quay đầu về phía âm thanh đó, ánh mắt chúng bừng sáng. Naafiri ra hiệu cho bầy sói tiến về phía âm thanh.
Khi đến gần, họ thấy một ngôi làng nhỏ nép mình trong ánh sáng yếu ớt của những ngọn đèn dầu. Cư dân trong làng đang tất bật chuẩn bị cho lễ hội mùa thu, không hề hay biết sự nguy hiểm đang tiến gần. Naafiri đứng trên một đồi cao, quan sát cảnh tượng phía dưới với đôi mắt sắc bén.
“Giờ là lúc để bầy sói của ta hành động,” Naafiri thì thầm, âm thanh lạnh lẽo như làn sóng Hư Không.
Lập tức, bầy sói rời khỏi chỗ ẩn náu, tiến xuống ngôi làng như một cơn bão đen kịt. Họ lao vào trong nhà, tấn công không thương tiếc. Tiếng la hét và tiếng sói gầm gừ hòa quyện vào nhau, tạo nên một cảnh tượng đầy hỗn loạn.
“Chạy! Chạy mau!” Một người đàn ông vội vã hô hoán, lôi kéo gia đình mình ra khỏi ngôi làng.
Naafiri đứng trên đồi, nhìn xuống cảnh tượng hỗn loạn với vẻ hài lòng. Cô không vội vã gia nhập cuộc chiến; cô biết rằng sự hiện diện của mình đã đủ để gieo rắc sự sợ hãi.
Một con sói đặc biệt, lớn nhất trong bầy, dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ. Nó ngửi ngửi không khí, rồi bắt đầu cào cấu cánh cửa. Một tiếng kêu yếu ớt vang lên từ bên trong.
“Xin hãy tha cho chúng tôi!” Một người phụ nữ, với gương mặt nhăn nhúm vì sợ hãi, kêu lên qua khe cửa. “Chúng tôi không có gì để bạn lấy!”
Naafiri tiến lại gần, nhìn về phía ngôi nhà với ánh mắt lạnh lùng. Cô cảm nhận được sự hoảng loạn trong căn nhà, và sự ngọt ngào của nỗi sợ hãi đó khiến cô hài lòng. Cô ra lệnh cho sói của mình dừng lại.
“Đừng giết họ ngay lập tức,” Naafiri nói. “Hãy để họ cảm nhận sự sợ hãi trong từng phút giây, để họ hiểu rằng cái chết chỉ là một phần trong cuộc hành trình của họ.”
Bầy sói dừng lại, những con mắt đỏ rực của chúng vẫn chăm chú vào ngôi nhà. Naafiri bước tới gần, vung tay chỉ huy một cách tàn nhẫn, và căn nhà bắt đầu tan rã dưới áp lực của Hư Không.
Tiếng la hét của những người trong nhà hòa cùng tiếng gầm gừ của sói, tạo nên một bản giao hưởng của sự hủy diệt. Naafiri cảm thấy hài lòng khi nhìn thấy mọi thứ đang diễn ra theo kế hoạch của mình. Cô biết rằng đây chỉ là bước đầu tiên trong hành trình của cô để khẳng định quyền lực và sự thống trị của mình trên toàn Runeterra.
Khi bầy sói hoàn thành nhiệm vụ và sự im lặng lại bao phủ ngôi làng, Naafiri đứng giữa những tàn tích với vẻ tự mãn. Cô biết rằng mọi thứ mới chỉ bắt đầu, và trong thế giới này, sự sợ hãi của cô sẽ luôn là bóng ma không thể tránh khỏi đối với những kẻ yếu đuối.
“Chúng ta đã làm rất tốt,” Naafiri nói, giọng cô vang vọng trong đêm tối. “Nhưng còn nhiều việc phải làm. Chúng ta sẽ không ngừng lại cho đến khi toàn bộ Runeterra phải quỳ gối trước sự thống trị của chúng ta.”
Bầy sói rống lên trong sự đồng thuận, và Naafiri tiếp tục dẫn dắt chúng vào bóng tối, nơi những linh hồn yếu đuối vẫn còn đang đợi sự sụp đổ của mình.