Naafiri - Kẻ Dẫn Đầu Bầy Sói - Chương 2
Chương 2: Đàn Sói
Tại một khu rừng âm u ở miền bắc Runeterra, Naafiri đứng trên một đỉnh đồi, mắt quan sát bầy sói đang tập hợp dưới chân. Những con sói lớn với bộ lông đen như mực và đôi mắt đỏ rực như lửa địa ngục đã quay về sau cuộc tấn công ở ngôi làng. Mùi máu và sự sợ hãi còn vương lại trong không khí, và Naafiri hít sâu, cảm nhận được sức mạnh của mình đang dâng trào.
Một con sói trưởng thành, lông xám bạc và gương mặt đầy vết sẹo, bước lên gần Naafiri. Đó là Veris, con sói từng được Naafiri cứu và nâng đỡ từ những ngày đầu.
“Chủ nhân,” Veris gầm gừ, “bầy sói của chúng tôi đang hồi phục từ cuộc tấn công. Chúng tôi đã tàn phá ngôi làng, nhưng mục tiêu tiếp theo của chúng ta là gì?”
Naafiri quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng như băng giá. “Chúng ta đã chứng minh được sức mạnh của mình, nhưng đừng nghĩ rằng đây là sự kết thúc. Runeterra còn nhiều nơi chưa bị chinh phục, và bầy sói của chúng ta cần phải trở nên mạnh mẽ hơn. Sự sợ hãi không chỉ là một công cụ; nó là quyền lực.”
Một con sói trẻ tuổi, tên là Lyra, với bộ lông nâu nhạt và ánh mắt tinh nghịch, không thể kiềm chế sự tò mò của mình. “Chủ nhân, làm thế nào chúng ta có thể trở nên mạnh mẽ hơn nữa? Chúng ta đã đánh bại tất cả những kẻ yếu đuối chúng ta gặp.”
Naafiri cười nhẹ, nụ cười không hề có chút ấm áp nào. “Chúng ta cần phải học cách điều khiển sự sợ hãi. Để làm được điều đó, chúng ta phải tìm kiếm những linh hồn không chỉ yếu đuối về thể xác mà còn bị tổn thương về tinh thần. Họ sẽ là nguồn thức ăn tinh thần tốt nhất cho chúng ta.”
Veris khẽ gầm gừ. “Có thông tin về những linh hồn như vậy không, chủ nhân?”
Naafiri nhìn vào màn đêm, suy nghĩ của cô quay về những gì cô đã cảm nhận được trong lần tấn công vừa rồi. “Có một ngôi làng gần đây, nơi mà những linh hồn đang bị kìm hãm bởi sự nghi ngờ và sự sợ hãi. Chúng ta sẽ đến đó. Hãy chuẩn bị cho một cuộc săn lùng tinh vi hơn.”
Bầy sói đồng thanh gầm gừ trong sự đồng ý, và Naafiri ra lệnh cho chúng di chuyển. Họ men theo những con đường mòn trong rừng, như những cái bóng lướt qua màn đêm, hướng đến ngôi làng mà Naafiri đã chọn làm mục tiêu tiếp theo.
Khi bầy sói đến gần ngôi làng, Naafiri ra lệnh cho chúng dừng lại và tập hợp lại một lần nữa. Cô quan sát từ một khoảng cách an toàn, thấy những ngọn đèn dầu lấp lánh trong màn đêm và nghe thấy những tiếng trò chuyện vui vẻ từ phía xa. Nhưng Naafiri biết rằng sự bình yên chỉ là bề ngoài.
“Chúng ta sẽ không tấn công ngay lập tức,” Naafiri nói. “Chúng ta sẽ để cho bầy sói của mình tiếp cận từng người, từng gia đình một. Chúng ta sẽ làm cho sự sợ hãi lan tỏa như một cơn dịch bệnh.”
Veris nhìn quanh, mắt sáng lên với sự hiểu biết. “Chúng ta sẽ làm cho họ cảm thấy như bị bao vây, cho đến khi sự sợ hãi trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của họ.”
Naafiri gật đầu. “Chính xác. Hãy bắt đầu.”
Các con sói bắt đầu di chuyển, xâm nhập vào ngôi làng trong bóng tối. Chúng tách ra thành từng nhóm nhỏ, lẩn vào trong các ngõ hẻm, rình rập và quan sát. Một số con sói ngồi yên trong bóng tối, trong khi những con khác chờ đợi cơ hội để lao ra và tạo ra tiếng động khiến người dân sợ hãi.
Trong một ngôi nhà nhỏ, một gia đình đang ngồi quây quần bên bàn ăn. Bỗng nhiên, tiếng gõ cửa vang lên. Người cha, với sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt, đứng dậy mở cửa. “Ai đó?” Anh gọi lớn.
Cửa mở ra, và một con sói to lớn, lông đen như mực, đứng trước mặt anh. Ánh mắt của con sói sáng rực lên như hai đốm lửa trong đêm tối.
“Chạy!” Người cha gầm gừ, đóng cửa lại và chạy về phía gia đình mình. Nhưng cánh cửa đã bị đẩy ra và bầy sói tràn vào. Những tiếng kêu thảm thiết và sự hỗn loạn bắt đầu lan tỏa trong ngôi nhà.
Naafiri đứng trên một đỉnh đồi, nhìn xuống sự hỗn loạn đang diễn ra. Cô thấy các con sói của mình đang làm nhiệm vụ với sự tàn bạo và hiệu quả. Sự sợ hãi lan tỏa như khói đen, và bầy sói đã bắt đầu gặt hái thành quả từ những linh hồn đang bị tổn thương.
Khi tất cả mọi thứ đã kết thúc, Naafiri ra hiệu cho bầy sói quay lại. Cô bước xuống đồi, các con sói vây quanh cô như những cái bóng trung thành.
“Các ngươi đã làm rất tốt,” Naafiri nói, giọng cô đầy sự hài lòng. “Sự sợ hãi của họ sẽ lan rộng và làm cho chúng ta mạnh mẽ hơn. Đây chỉ là một bước trong kế hoạch lớn hơn.”
Veris gật đầu. “Và tiếp theo là gì, chủ nhân?”
Naafiri nhìn về phía chân trời, nơi ánh sáng của bình minh bắt đầu ló dạng. “Chúng ta sẽ tiếp tục khai thác sự sợ hãi của những linh hồn này. Runeterra sẽ sớm nhận thấy rằng sự hiện diện của chúng ta không thể bị bỏ qua. Chúng ta sẽ tiếp tục mở rộng ảnh hưởng của mình cho đến khi không còn nơi nào là an toàn cho những kẻ yếu đuối.”
Bầy sói gầm gừ trong sự đồng thuận, và Naafiri dẫn dắt họ vào bóng tối của rừng rậm, tiếp tục hành trình của mình để chinh phục và thống trị Runeterra.