Nạn Nhân Của Lừa Đảo - Chương 4
Chương 4: Hậu quả và bài học
Ngọc đã báo cáo sự việc với cảnh sát và quay trở lại đồn cảnh sát để theo dõi tiến trình điều tra. Tại đây, cô phát hiện ra rằng mình không phải là nạn nhân duy nhất.
Cảnh sát: “Chào cô Ngọc, cảm ơn cô đã hợp tác cung cấp thông tin. Chúng tôi đã phát hiện ra rằng có nhiều người khác cũng bị lừa bởi cùng một người tên Michael Johnson.”
Ngọc ngạc nhiên và lo lắng khi nghe điều này.
Ngọc: “Thật sao? Vậy họ cũng đã mất tiền như tôi à?”
Cảnh sát: “Đúng vậy. Hiện tại, chúng tôi đã nhận được nhiều báo cáo tương tự từ các nạn nhân khác nhau. Chúng tôi đang cố gắng truy tìm dấu vết của kẻ lừa đảo này.”
Ngọc cảm thấy hơi an ủi vì không phải là người duy nhất, nhưng nỗi đau mất mát vẫn còn rất lớn. Cô chia sẻ cảm xúc của mình với Hạnh sau khi rời đồn cảnh sát.
Ngọc: “Hạnh, mình vừa biết rằng có nhiều người khác cũng bị lừa như mình. Cảnh sát đang điều tra nhưng họ không biết liệu có thể lấy lại được tiền hay không.”
Hạnh: “Ôi, Ngọc. Mình thật sự rất tiếc cho cậu và những người khác. Nhưng ít nhất cậu biết rằng cậu không cô đơn trong chuyện này.”
Ngọc: “Đúng, nhưng điều đó không làm mình cảm thấy bớt đau đớn. Mình đã đặt niềm tin vào Michael và giờ đây mình cảm thấy như mình đã mất hết.”
Hạnh: “Mình hiểu. Nhưng cậu cần phải giữ bình tĩnh và cố gắng vượt qua. Cảnh sát khuyên cậu điều gì?”
Ngọc: “Họ bảo mình nên tiếp tục cuộc sống và giữ bình tĩnh. Nhưng làm sao mình có thể làm được điều đó khi đã mất hết số tiền tiết kiệm của mình chứ?”
Hạnh: “Mình biết điều đó rất khó khăn. Nhưng cậu cần phải tin rằng rồi mọi thứ sẽ ổn. Có lẽ cậu nên tìm đến sự hỗ trợ từ gia đình và bạn bè. Chúng mình đều ở đây vì cậu.”
Ngọc gật đầu, cảm thấy biết ơn sự ủng hộ của Hạnh nhưng vẫn rất đau khổ. Những ngày tiếp theo, cô cố gắng quay trở lại cuộc sống bình thường nhưng luôn bị ám ảnh bởi nỗi sợ hãi và mất mát. Một buổi tối, mẹ của Ngọc gọi điện để an ủi cô.
Mẹ Ngọc: “Ngọc, mẹ nghe nói con gặp chuyện không hay. Con có muốn về nhà nghỉ ngơi một thời gian không?”
Ngọc: “Mẹ ơi, con thật sự rất mệt mỏi. Con cảm thấy mất hết niềm tin vào con người.”
Mẹ Ngọc: “Con yêu, mẹ biết điều đó rất khó khăn. Nhưng con phải mạnh mẽ lên. Mỗi thử thách trong cuộc sống đều là một bài học. Mẹ tin rằng con sẽ vượt qua được.”
Ngọc: “Mẹ, con không biết phải làm sao. Con đã tin tưởng vào Michael và giờ thì… con đã mất hết.”
Mẹ Ngọc: “Con hãy nhớ rằng gia đình luôn ở bên con. Dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua. Con đừng tự trách mình nữa.”
Lời khuyên và sự an ủi từ gia đình giúp Ngọc cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Dù vẫn còn đau đớn và mất mát, cô bắt đầu nhận ra rằng mình không thể mãi chìm đắm trong nỗi buồn. Cô quyết định tìm cách để vượt qua và học từ những sai lầm của mình.
Ngọc hứa với bản thân rằng sẽ không bao giờ để niềm tin của mình bị lợi dụng lần nữa. Cô bắt đầu tham gia các buổi tư vấn tâm lý và tìm kiếm những khóa học về bảo mật thông tin và đầu tư để trang bị cho mình những kỹ năng cần thiết. Cô cũng dần dần quay lại công việc và tiếp tục cuộc sống, nhưng với một tâm thế cảnh giác hơn và quyết tâm mạnh mẽ hơn.