Nàng Ca Kỹ Bí Ẩn - Chương 2
Chương 2: Cái Chết Của Ca Kỹ
Tiểu Bảo trở về từ hiện trường vụ án, tâm trí cô vẫn còn mải mê với những suy nghĩ về Lý Tĩnh. Trong lúc dạo bước qua những con phố sầm uất của Trường An, cô cảm nhận được sự nhộn nhịp của cuộc sống nơi đây, nhưng trong lòng chỉ còn lại nỗi trăn trở.
“Cô Tiểu Bảo!” Một giọng nói gọi lớn từ phía sau.
Cô quay lại và thấy Lưu Hạo đang bước tới, khuôn mặt lo lắng. “Tôi đã tìm hiểu về Lý Tĩnh. Cô ấy là một ca kỹ rất nổi tiếng, không chỉ vì tài năng mà còn vì vẻ đẹp. Nhưng cũng chính vì vậy mà cô ấy có nhiều kẻ thù.”
“Thù hằn? Ai có thể muốn làm hại cô ấy?” Tiểu Bảo hỏi, vừa đi vừa quan sát xung quanh.
“Cô ấy từng có mối quan hệ với một quý tộc tên Tôn Hạo,” Lưu Hạo đáp. “Tôn Hạo không chỉ giàu có mà còn rất quyền lực. Hắn có nhiều kẻ thù trong giới quý tộc và cũng không ít người ghen ghét tài năng của Lý Tĩnh.”
“Vậy tôi cần tìm Tôn Hạo. Có thể hắn biết điều gì đó,” Tiểu Bảo nói, cảm thấy sự nghi ngờ trong lòng.
“Cô có chắc chắn muốn gặp hắn không? Hắn là người khó tính và có thể rất nguy hiểm,” Lưu Hạo cảnh báo.
“Không còn lựa chọn nào khác. Tôi cần thông tin để điều tra,” Tiểu Bảo kiên định.
Lưu Hạo gật đầu, rồi dẫn Tiểu Bảo đến một dinh thự tráng lệ, nơi Tôn Hạo cư ngụ. Khi họ đến cánh cổng lớn, một tên lính gác chặn lại.
“Ngươi là ai mà dám đến đây?” hắn hỏi với giọng điệu kiêu ngạo.
“Tôi là Lưu Hạo, một quan chức trong triều. Tôi đến để gặp Tôn Hạo về vụ án của Lý Tĩnh,” Lưu Hạo nói, giọng nghiêm túc.
Tên lính gác gật đầu và mở cổng. Tiểu Bảo cảm thấy tim mình đập nhanh hơn khi bước vào.
“Chúng ta sẽ phải thận trọng. Tôn Hạo rất đa nghi,” Lưu Hạo thì thầm khi họ tiến vào trong.
Họ đi qua những hành lang rộng lớn, được trang trí bằng tranh vẽ và tượng đá. Cuối cùng, họ đến một căn phòng lớn, nơi Tôn Hạo đang ngồi trên một chiếc ghế lớn, vẻ mặt lạnh lùng.
“Chào ngài Tôn Hạo,” Lưu Hạo lên tiếng. “Tôi đến đây cùng Tiểu Bảo để hỏi về cái chết của Lý Tĩnh.”
“Tại sao tôi phải trả lời các ngươi?” Tôn Hạo đáp, ánh mắt sắc lạnh.
“Bởi vì cô ấy đã chết một cách bí ẩn, và chúng tôi nghi ngờ rằng ngài có liên quan,” Tiểu Bảo can đảm nói, không để mình bị áp lực.
Tôn Hạo cười khẩy. “Ngươi là ai mà dám hỏi ta như vậy? Một luật sư từ nơi nào đó không ai biết đến?”
“Cô ấy là luật sư tài năng, và cô ấy có thể giúp điều tra sự thật,” Lưu Hạo lên tiếng, cố gắng làm giảm bớt không khí căng thẳng.
“Ta không cần bất kỳ ai giúp đỡ,” Tôn Hạo gằn giọng. “Lý Tĩnh đã tự chọn con đường của mình. Cô ta đã lừa dối nhiều người.”
“Nhưng tại sao lại giết cô ấy?” Tiểu Bảo hỏi, không chịu khuất phục.
“Bởi vì cô ta không biết giữ miệng,” Tôn Hạo đáp, giọng điệu như thể đang đe dọa.
Tiểu Bảo cảm thấy khí lạnh chạy dọc sống lưng. “Nếu ngài không có lý do gì để lo lắng, tại sao không cho chúng tôi biết thêm về mối quan hệ của ngài với cô ấy?”
Tôn Hạo nghiến răng, ánh mắt như lửa. “Các ngươi hãy rời khỏi đây ngay! Đừng để ta phải ra tay!”
Lưu Hạo kéo Tiểu Bảo ra ngoài, cảm giác bầu không khí căng thẳng như một sợi dây đàn bị kéo giãn đến mức tối đa. Khi họ rời khỏi dinh thự, Tiểu Bảo thở phào nhẹ nhõm.
“Tôn Hạo thật sự rất nguy hiểm,” Lưu Hạo nói, khuôn mặt tái đi. “Nhưng chúng ta không thể bỏ cuộc.”
“Chúng ta cần tìm hiểu thêm về những người xung quanh Lý Tĩnh. Có lẽ cô ấy đã chia sẻ điều gì đó với ai đó trước khi chết,” Tiểu Bảo đề xuất.
“Đúng vậy. Tôi sẽ cố gắng liên lạc với những ca kỹ khác. Họ có thể biết điều gì đó,” Lưu Hạo nói.
Họ quyết định quay lại quán trà nơi Lý Tĩnh thường lui tới. Tại đó, không khí náo nhiệt với tiếng cười và âm nhạc. Tiểu Bảo cảm thấy trái tim mình rộn ràng. Cô biết rằng vụ án này không chỉ là một bài học về công lý mà còn là một cuộc phiêu lưu đầy nguy hiểm.
“Chúng ta hãy bắt đầu từ đây,” Tiểu Bảo nói, ánh mắt đầy quyết tâm.
Họ tiến vào quán trà, nơi những ca kỹ đang trò chuyện và cười đùa. Tiểu Bảo cảm thấy rằng từng khoảnh khắc trôi qua sẽ đưa cô đến gần hơn với sự thật, nhưng đồng thời cũng mang đến những nguy hiểm không thể lường trước. Hành trình điều tra của cô chỉ mới bắt đầu, và những bí ẩn đang chờ đợi để được khám phá.