Ngăn chặn nội chiến - Chương 2
Chương 2: Lòng Trung Thành Được Thử Thách
Sau khi Lưu Bị qua đời, Lưu Thiện chính thức lên ngôi, kế vị cha làm Hoàng đế Thục Hán. Tuy nhiên, dù có Gia Cát Lượng hỗ trợ hết mình, Lưu Thiện vẫn bị nhiều quan lại trong triều nghi ngờ về khả năng lãnh đạo. Với một đế chế đang đứng trên bờ vực hỗn loạn, những rạn nứt trong nội bộ dần xuất hiện.
Gia Cát Lượng, hiểu rõ tình hình phức tạp, tổ chức một buổi họp mặt trong cung với toàn bộ các quan lại và tướng lĩnh trọng yếu. Đứng giữa đại sảnh, Gia Cát Lượng nhìn khắp gian phòng, đôi mắt sắc bén của ông lướt qua từng gương mặt, đánh giá lòng trung thành và sự quyết tâm của họ.
“Chúng ta cần sự đoàn kết hơn bao giờ hết,” Gia Cát Lượng bắt đầu, giọng ông bình tĩnh nhưng đầy quyền uy. “Bệ hạ Lưu Thiện còn trẻ, nhưng với sự hỗ trợ của tất cả chúng ta, Thục Hán sẽ tiếp tục vững mạnh. Tôi mong rằng mỗi người trong các vị đều hiểu rõ trách nhiệm của mình đối với đất nước này.”
Ngụy Diên, người vốn đã tỏ thái độ không hài lòng từ trước, lại đứng lên, cất giọng phản bác: “Thừa tướng, tôi không nghi ngờ gì về tài năng của ngài, nhưng bệ hạ liệu có đủ sức gánh vác trọng trách này? Đất nước cần một nhà lãnh đạo mạnh mẽ, không phải là một hoàng đế chỉ biết dựa vào người khác.”
Tiếng xì xào trong triều nổi lên. Một số quan lại cúi đầu, không dám lên tiếng, nhưng rõ ràng họ cũng chia sẻ lo ngại của Ngụy Diên.
Gia Cát Lượng giữ im lặng trong giây lát, ánh mắt ông sắc bén khi nhìn thẳng vào Ngụy Diên. “Tướng quân Ngụy Diên, lòng trung thành của ngươi đặt ở đâu? Thục Hán là do Lưu Bị bệ hạ dựng nên, và Lưu Thiện là người kế vị hợp pháp. Nếu ngươi còn nghi ngờ khả năng của hoàng đế, chẳng phải ngươi đang đi ngược lại với lời thề trung thành với nhà Hán hay sao?”
Ngụy Diên đứng bất động, nhưng rõ ràng sắc mặt của ông ta thay đổi. Mặc dù vẫn còn sự nghi hoặc, nhưng việc công khai thách thức Gia Cát Lượng trước mặt toàn triều là điều mà ngay cả Ngụy Diên cũng phải cân nhắc kỹ lưỡng. Ông ta buộc phải im lặng, ngồi xuống ghế.
Gia Cát Lượng tiếp tục nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng quyết liệt: “Tôi biết rằng có những người trong số các ngài đang nghi ngờ về tương lai của Thục Hán. Nhưng chúng ta không thể để sự bất đồng trong triều đình phá vỡ sự đoàn kết mà Lưu Bị bệ hạ đã dành cả đời để xây dựng. Ngay lúc này, chúng ta cần một lòng hướng về đất nước, không phải để tranh đoạt quyền lực.”
Những lời nói của Gia Cát Lượng như tiếng sấm vang lên, thức tỉnh các quan lại. Mặc dù trong lòng mỗi người đều có những toan tính riêng, nhưng rõ ràng họ hiểu rằng nếu nội bộ triều đình rạn nứt, thì Thục Hán sẽ bị kẻ thù từ bên ngoài xé toạc.
Sau buổi họp, Gia Cát Lượng quay về thư phòng, nơi Lưu Thiện đang ngồi chờ. Nhà vua trẻ cúi đầu, trông có vẻ lo lắng. “Thừa tướng, thần thực sự không biết phải làm sao… Các quan tướng có vẻ không tin tưởng vào thần.”
Gia Cát Lượng ngồi xuống bên cạnh, vỗ nhẹ vai nhà vua. “Bệ hạ, việc này không phải là điều dễ dàng. Nhưng thần đã thề sẽ giúp bệ hạ, và chỉ cần chúng ta có lòng kiên nhẫn, mọi chuyện sẽ ổn thỏa. Bệ hạ hãy học cách lắng nghe và đưa ra quyết định dựa trên lý trí. Đừng để bất kỳ ai lung lay lòng tin của bệ hạ vào chính mình.”
Lưu Thiện khẽ gật đầu, nhưng sự lo lắng vẫn còn vương trên gương mặt. “Nhưng… nếu các tướng lĩnh phản bội thì sao, thừa tướng?”
Gia Cát Lượng trầm ngâm, đôi mắt ông như nhìn xa xăm. “Nếu điều đó xảy ra, chúng ta sẽ đối phó. Tuy nhiên, sự đoàn kết vẫn là điều chúng ta cần tập trung vào ngay lúc này. Nếu bệ hạ có thể lấy lòng tin từ dân chúng và quân đội, thì sẽ không ai dám phản bội.”
Những lời khuyên của Gia Cát Lượng là nền tảng vững chắc để Lưu Thiện dựa vào trong những ngày tháng khó khăn phía trước. Ông biết rằng sự trung thành của các quan tướng sẽ không dễ dàng được kiểm chứng, và những mối hiểm nguy từ nội bộ vẫn còn tồn tại. Tuy nhiên, với sự kiên nhẫn và chiến lược khéo léo, ông tin rằng mình có thể giữ vững sự ổn định của Thục Hán.
Trong bóng tối của đêm dài, khi tất cả đều đã ngủ, Gia Cát Lượng vẫn ngồi trước bàn làm việc, viết những bức thư và ghi lại kế hoạch của mình. Trong lòng ông, nỗi lo lắng về sự an nguy của Thục Hán ngày càng lớn, nhưng cùng lúc đó, lòng quyết tâm của ông cũng không ngừng tăng lên.
Bên ngoài, gió thổi mạnh làm rung chuyển những tán cây, như báo hiệu cho những sóng gió lớn hơn đang chờ đợi phía trước.