Ngăn chặn nội chiến - Chương 3
Chương 3: Kế Hoạch Của Gia Cát Lượng
Sau buổi họp với triều đình, Gia Cát Lượng cảm nhận được sự phân hóa ngày càng rõ rệt giữa các phe phái. Ngụy Diên là người nổi bật nhất, nhưng ông biết rằng còn nhiều quan tướng khác trong triều cũng đang âm thầm dò xét tình hình, thậm chí tìm cách mưu đồ lợi ích cá nhân.
Đêm đó, Gia Cát Lượng ngồi một mình trong thư phòng, bên cạnh là ánh nến leo lét. Ông cúi đầu trên bàn, xem xét những tấm bản đồ chiến lược và kế hoạch cải cách. Đôi mắt ông lộ rõ sự lo lắng, nhưng trong lòng vẫn tràn đầy quyết tâm. Ông biết rằng để giữ được sự ổn định cho Thục Hán, cần phải có một kế hoạch tỉ mỉ và dài hạn.
Gia Cát Lượng tự nhủ: “Giữ được triều đình yên ổn, củng cố lòng tin của quân đội và dân chúng, là những điều quan trọng nhất. Nhưng làm sao để đạt được điều đó khi nội bộ đang bị chia rẽ?”
Bất chợt, cửa thư phòng mở ra, và Triệu Vân bước vào, với dáng vẻ cương nghị nhưng đầy lo lắng. “Thừa tướng, ta nghe rằng Ngụy Diên đang bí mật gặp gỡ một số quan lại để bàn bạc điều gì đó. Ngài có lo rằng hắn sẽ phản bội?”
Gia Cát Lượng ngẩng đầu lên, nở một nụ cười nhẹ nhưng đầy sâu xa. “Ta đã biết Ngụy Diên không hài lòng từ lâu. Tuy nhiên, việc ta phải làm không phải là đối đầu trực tiếp với hắn. Kế hoạch của ta không thể vội vã, vì chúng ta cần ổn định nội bộ trước khi nghĩ đến các bước tiếp theo.”
Triệu Vân ngồi xuống đối diện với Gia Cát Lượng, ánh mắt đầy tò mò. “Vậy ngài định làm gì để ngăn chặn những âm mưu này?”
Gia Cát Lượng chậm rãi giải thích: “Trước hết, ta cần củng cố niềm tin của dân chúng và quân đội vào Lưu Thiện. Một đất nước không thể mạnh nếu không có sự ủng hộ của dân và lính. Ta sẽ bắt đầu cải cách kinh tế, giảm thuế, và tổ chức các buổi gặp gỡ với các tướng lĩnh để họ thấy rõ ý định của chúng ta là hướng về sự thịnh vượng chung, không phải vì lợi ích của cá nhân.”
Triệu Vân gật đầu, hiểu rằng sự khôn ngoan của Gia Cát Lượng luôn là điểm tựa vững chắc cho cả triều đình. “Nhưng còn Ngụy Diên và những kẻ chống đối trong triều? Liệu họ có lật đổ Lưu Thiện không?”
Gia Cát Lượng im lặng trong giây lát, sau đó ông đáp: “Ta sẽ không đối đầu trực tiếp với họ, ít nhất là không ngay lúc này. Thay vào đó, ta sẽ lôi kéo họ về phía chúng ta bằng cách sử dụng những người trung thành để cô lập dần dần những kẻ phản bội. Ngụy Diên, dù có tài nhưng hắn không có sự ủng hộ hoàn toàn. Nếu ta làm cho hắn mất đi những đồng minh, hắn sẽ tự suy yếu.”
Triệu Vân khẽ nhíu mày, đôi mắt toát lên vẻ lo lắng. “Ta hiểu rồi. Nhưng ta vẫn lo rằng nếu để lâu quá, hắn sẽ có thời gian tạo thêm sức mạnh.”
Gia Cát Lượng nhìn thẳng vào mắt Triệu Vân, giọng ông trầm hẳn xuống nhưng đầy quyết tâm: “Không dễ gì làm ngơ trước mối đe dọa này, nhưng ta tin rằng thời gian vẫn đứng về phía chúng ta. Khi lòng dân vững mạnh, khi quân đội trung thành, Ngụy Diên sẽ tự chuốc lấy thất bại.”
Ngày hôm sau, Gia Cát Lượng bắt đầu triển khai kế hoạch. Ông mở rộng các cuộc gặp gỡ với các quan lại, đặc biệt là những người trung thành, để tìm hiểu ý định của họ. Ông cũng tăng cường tổ chức các cuộc gặp riêng với các tướng lĩnh, giải thích rõ ràng về tầm quan trọng của việc duy trì sự ổn định nội bộ và sự đoàn kết trong quân đội.
Một buổi chiều nọ, Gia Cát Lượng mời Ngụy Diên đến để trao đổi về các vấn đề quân sự. Ngụy Diên bước vào phòng, ánh mắt lộ rõ sự đề phòng.
“Thừa tướng, ta nghe rằng ngài đang củng cố quyền lực của Lưu Thiện. Nhưng ngài có nghĩ rằng một hoàng đế trẻ thiếu kinh nghiệm như hắn có thể lãnh đạo Thục Hán trong thời gian dài không?” Ngụy Diên nói với giọng đầy mỉa mai.
Gia Cát Lượng mỉm cười nhẹ nhàng, ông biết đây là một câu hỏi thách thức. “Ngụy tướng quân, hoàng đế trẻ, nhưng có ta và tất cả các tướng lĩnh hỗ trợ. Điều quan trọng không phải là một người, mà là sự đoàn kết của toàn bộ triều đình và quân đội.”
Ngụy Diên nhướn mày, đôi mắt lóe lên sự nghi ngờ. “Vậy ngài nghĩ chúng ta nên tiếp tục duy trì hòa bình với Đông Ngô và Tào Ngụy? Ta cho rằng điều này chỉ làm chúng ta trở nên yếu đuối.”
Gia Cát Lượng khẽ cười, ánh mắt ông tĩnh lặng. “Hòa bình không có nghĩa là yếu đuối, Ngụy tướng quân. Nó cho chúng ta thời gian củng cố sức mạnh. Nếu chúng ta lao vào chiến tranh khi nội bộ còn chia rẽ, kẻ thù sẽ tận dụng điểm yếu đó mà tấn công. Ta tin rằng sự kiên nhẫn và chiến lược khôn ngoan mới là chìa khóa để giữ vững Thục Hán.”
Ngụy Diên đứng yên, đôi mắt ông như một ngọn lửa bùng cháy trong giây lát, nhưng rồi lại dịu đi. Ông biết rằng Gia Cát Lượng không phải là đối thủ dễ bị đánh bại. “Chúng ta sẽ chờ xem,” Ngụy Diên nói rồi quay người rời đi.
Gia Cát Lượng biết rằng Ngụy Diên chưa hoàn toàn bị khuất phục. Nhưng ông cũng nhận ra rằng mình đã có thêm thời gian. Với từng bước thận trọng, ông dần dần thu phục những người trong triều và quân đội, giữ cho lòng trung thành được củng cố và sự đoàn kết ngày càng vững mạnh.
Thục Hán đang đứng trước những cơn sóng dữ, nhưng Gia Cát Lượng vẫn tin rằng, với sự kiên nhẫn và quyết tâm, ông có thể giữ vững triều đại này, ít nhất là cho đến khi Lưu Thiện đủ khả năng cai trị.