Ngăn chặn nội chiến - Chương 4
Chương 4: Nguy Cơ Từ Nội Bộ
Thời gian trôi qua, dù Gia Cát Lượng đã thực hiện nhiều cải cách và củng cố niềm tin từ dân chúng, nhưng tình hình nội bộ triều đình vẫn không ngừng căng thẳng. Những âm mưu từ các phe phái khác nhau vẫn tiếp tục diễn ra trong bóng tối. Một trong những nguy cơ lớn nhất đến từ Ngụy Diên, người dường như ngày càng trở nên mạo hiểm và tham vọng hơn.
Trong một buổi họp kín giữa các tướng lĩnh và quan lại, không khí trở nên đặc biệt căng thẳng khi một số tướng tài bắt đầu thể hiện sự không hài lòng. Mặc dù Lưu Thiện đã cố gắng giữ vững vai trò của mình, nhưng sự non nớt trong kinh nghiệm chính trị khiến nhà vua trẻ gặp khó khăn trong việc đối mặt với các âm mưu.
Buổi họp diễn ra trong đại sảnh rộng lớn của cung Thục Hán. Gia Cát Lượng ngồi trên ghế cao, bên cạnh là Lưu Thiện. Các tướng lĩnh lần lượt vào chỗ, trong đó có Ngụy Diên, người nổi bật nhất với ánh mắt sắc lạnh và tư thế đầy kiêu ngạo.
“Thừa tướng,” Ngụy Diên đứng dậy phát biểu, giọng điệu cứng rắn, “tình hình hiện tại không thể kéo dài thêm được nữa. Thục Hán đang mất đi sức mạnh quân sự và kẻ thù đang rình rập. Ta đề nghị chúng ta nên tấn công Đông Ngô hoặc Tào Ngụy ngay lập tức, thay vì tiếp tục kéo dài hòa bình giả tạo này.”
Gia Cát Lượng nhìn thẳng vào Ngụy Diên, ánh mắt bình tĩnh nhưng đầy quyết đoán. Ông chậm rãi lên tiếng: “Ngụy tướng quân, tình hình chưa đủ chín muồi để chúng ta mở rộng chiến tranh. Hiện tại, nội bộ triều đình còn bất ổn, lòng dân chưa hoàn toàn an tâm. Nếu chúng ta tấn công ngay lúc này, sẽ chỉ làm cho Thục Hán thêm tổn thương.”
Ngụy Diên khẽ cười nhạt, giọng ông đầy khinh miệt: “Vậy thừa tướng định đợi đến bao giờ? Đến khi Tào Ngụy và Đông Ngô đã trở nên quá mạnh, rồi lúc đó chúng ta sẽ không còn cơ hội nào nữa sao?”
Các quan lại và tướng lĩnh trong triều bắt đầu thì thầm, bầu không khí căng thẳng bao trùm. Nhiều người đồng tình với quan điểm của Ngụy Diên, cho rằng việc không hành động có thể khiến Thục Hán bị kìm hãm và dần suy yếu.
Gia Cát Lượng nhìn quanh, nhận thấy sự bất an trong lòng các tướng lĩnh. Ông biết rằng nếu không xử lý tình huống này một cách khéo léo, Thục Hán sẽ rơi vào hỗn loạn. Ông đứng lên, giọng nói mạnh mẽ vang khắp căn phòng:
“Ngụy tướng quân, chúng ta không phải chỉ đang đối mặt với kẻ thù bên ngoài. Kẻ thù lớn nhất hiện tại của Thục Hán chính là sự chia rẽ và lòng tham vọng của một số người trong triều. Nếu chúng ta không giải quyết được vấn đề nội bộ, mọi cuộc chiến tranh bên ngoài chỉ là sự tự hủy diệt. Ta sẽ không để đất nước này rơi vào cảnh tàn lụi vì những cuộc xung đột nội bộ.”
Ngụy Diên, nghe đến đây, mắt rực lửa. “Ngài đang ám chỉ ta sao, thừa tướng? Ta luôn trung thành với Thục Hán, nhưng ta không thể nhắm mắt làm ngơ trước sự yếu đuối này. Nếu ngài không thể đưa ra một kế hoạch rõ ràng để đối phó với kẻ thù, ta e rằng những người khác sẽ tự đưa ra quyết định của mình!”
Không gian trở nên ngột ngạt khi Ngụy Diên nói xong. Nhiều tướng lĩnh khác ngồi im lặng, không dám lên tiếng, nhưng rõ ràng họ cũng lo lắng về tình hình hiện tại.
Gia Cát Lượng không hề tỏ ra tức giận, nhưng trong lòng ông đã biết rằng sự chia rẽ trong triều đang dần lan rộng. Ông nhìn sâu vào mắt Ngụy Diên và nhẹ nhàng nói:
“Ngụy tướng quân, lòng trung thành của ngươi đã được chứng minh qua nhiều năm phục vụ Thục Hán. Nhưng đôi khi lòng trung thành có thể bị nhầm lẫn với tham vọng. Nếu ngươi thực sự muốn bảo vệ đất nước này, hãy cùng ta củng cố sức mạnh từ bên trong, thay vì tìm cách đẩy đất nước vào cảnh chiến tranh không cần thiết.”
Ngụy Diên im lặng, nhưng không giấu nổi ánh mắt sắc lạnh đầy thách thức. Ông cúi đầu nhẹ, không nói gì thêm, rồi quay về chỗ ngồi. Buổi họp tiếp tục với những bàn bạc khác, nhưng Gia Cát Lượng biết rằng nguy cơ từ nội bộ vẫn còn đó.
Sau buổi họp, Gia Cát Lượng trở về thư phòng của mình, nơi ông ngồi suy tư về các hành động tiếp theo. Triệu Vân bước vào, ánh mắt đầy lo lắng.
“Thừa tướng, ta lo rằng Ngụy Diên sẽ không dừng lại ở đó. Hắn ngày càng liều lĩnh và có thể sẽ gây ra xung đột lớn nếu chúng ta không hành động sớm.”
Gia Cát Lượng khẽ gật đầu. “Ta hiểu, Triệu Vân. Nhưng nếu chúng ta xử lý Ngụy Diên ngay bây giờ, sẽ chỉ làm nội bộ thêm rối loạn. Ta cần thời gian để đưa những người trung thành về phía mình, rồi mới có thể giải quyết triệt để mối nguy từ hắn.”
Triệu Vân nhìn Gia Cát Lượng với ánh mắt kính trọng. “Ngài luôn biết cách giải quyết mọi chuyện, thừa tướng. Nhưng ta vẫn lo rằng nếu để lâu, Ngụy Diên sẽ tập hợp đủ lực lượng để nổi dậy.”
Gia Cát Lượng mỉm cười, ánh mắt ông tràn đầy tự tin. “Ta đã chuẩn bị sẵn kế hoạch để đối phó với Ngụy Diên. Hãy để thời gian trả lời. Điều quan trọng nhất bây giờ là củng cố lòng tin của quân đội và dân chúng. Nếu ta có sự ủng hộ của họ, không ai có thể lật đổ được Thục Hán.”
Triệu Vân gật đầu, yên tâm rời đi, để lại Gia Cát Lượng tiếp tục vạch ra những bước đi tiếp theo trong cuộc chiến ngầm giữ sự ổn định cho Thục Hán. Bên ngoài, bóng đêm bao trùm lên cung điện, nhưng trong lòng Gia Cát Lượng, ánh sáng của sự kiên định vẫn bừng sáng.