Nghệ Thuật Kiểm Soát Thông Tin - Chương 2
Chương 2: Lần Theo Dấu Vết
Trời vừa tờ mờ sáng, Hồng Sơn và Minh Phương đã có mặt tại khu rừng núi, nơi tín hiệu dẫn đến. Cả hai mặc trên mình bộ trang phục ngụy trang và mang theo những thiết bị công nghệ tiên tiến nhất. Không gian xung quanh tĩnh lặng đến lạ thường, chỉ có tiếng chim rừng và gió thổi qua những tán cây cao vút.
“Có điều gì đó không ổn,” Phương thì thầm khi họ tiến sâu vào khu rừng. “Khu vực này lẽ ra phải có nhiều người qua lại hơn, nhưng tôi không thấy dấu hiệu của bất kỳ ai.”
“Có thể chúng đang dùng công nghệ tàng hình hoặc kiểm soát tín hiệu để che giấu sự hiện diện,” Sơn đáp, đôi mắt sắc bén quét qua từng chi tiết xung quanh. “Chúng ta cần phải thận trọng.”
Họ tiếp tục tiến bước, sử dụng thiết bị cảm biến đặc biệt để dò tìm bất kỳ nguồn tín hiệu nào khả nghi. Sau khoảng 30 phút đi bộ, Phương bất ngờ dừng lại, cúi người xuống và chỉ vào một vết chân in trên đất.
“Xem kìa, dấu chân này còn rất mới,” cô nói.
“Chắc chắn có người đã qua đây không lâu,” Sơn gật đầu, ánh mắt anh trở nên cảnh giác hơn. “Chúng ta cần di chuyển nhanh hơn.”
Cả hai tiếp tục đi theo dấu vết dẫn sâu hơn vào rừng, tới một khu vực trống trải. Phía trước là một căn nhà gỗ nhỏ nằm khuất giữa những hàng cây rậm rạp. Nó trông có vẻ như bị bỏ hoang từ lâu, nhưng Sơn không dễ bị đánh lừa. Anh biết đây có thể là một lớp vỏ bọc hoàn hảo.
“Đây là điểm đến,” Sơn khẽ nói. “Chúng ta cần tiếp cận cẩn thận.”
Phương gật đầu, cả hai hạ thấp người và tiến lại gần căn nhà. Họ sử dụng thiết bị quét nhiệt để kiểm tra xem có ai ở bên trong không. Màn hình hiện lên một hình ảnh không thể nhầm lẫn: có hai nguồn nhiệt bên trong căn nhà, một người ngồi im lìm còn người kia di chuyển không ngừng.
“Tôi vào trước, anh yểm trợ,” Phương thì thầm, đôi mắt cô ánh lên sự quyết tâm.
“Cẩn thận đấy,” Sơn dặn dò, chuẩn bị sẵn thiết bị phá sóng trong trường hợp cần thiết.
Phương nhanh chóng tiếp cận cửa chính, khéo léo mở khóa và đẩy cửa bước vào bên trong. Căn phòng tối om, chỉ có ánh sáng từ một chiếc máy tính đang hoạt động. Bên trong, một người đàn ông mặc áo trắng ngồi trước màn hình, khuôn mặt mệt mỏi. Còn một kẻ khác, trong trang phục đen kín mít, đang đứng phía sau, đôi mắt lạnh lẽo quan sát từng động thái của người đàn ông.
Phương nhanh như chớp tiến lên, dùng khẩu súng điện cầm tay bắn thẳng vào kẻ mặc đồ đen. Hắn ngã xuống sàn không kịp phản kháng.
“Anh có sao không?” Phương hỏi người đàn ông ngồi trước màn hình.
“Cô là ai?” Ông ta ngạc nhiên, nhưng gương mặt lại lộ vẻ nhẹ nhõm. “Cô đến cứu tôi?”
“Tôi là đặc vụ Minh Phương. Ông có phải là Nguyễn Hữu Khánh, nhà khoa học quốc phòng?” Phương hỏi.
“Đúng rồi, tôi là Nguyễn Hữu Khánh. Tôi bị chúng bắt cóc để làm việc cho chúng… một tổ chức mà chúng gọi là ‘Bóng Đen.’ Chúng muốn tôi phát triển một loại công nghệ giám sát khủng khiếp. Nếu thành công, chúng sẽ có thể theo dõi và kiểm soát toàn bộ thông tin của bất kỳ quốc gia nào.”
Trong lúc đó, Hồng Sơn bước vào, cẩn thận kiểm tra kẻ nằm bất tỉnh trên sàn. “Chúng ta cần đưa ông ấy ra khỏi đây ngay. Không có gì đảm bảo rằng không còn kẻ khác đang theo dõi chúng ta.”
“Khoan đã,” ông Khánh nói, giọng gấp gáp. “Tôi chưa thể đi được. Trước khi trốn thoát, tôi đã cài một loại mã độc vào hệ thống của ‘Bóng Đen’. Nhưng tôi cần truy cập vào mạng lưới của chúng một lần cuối cùng để kích hoạt nó.”
“Điều đó quá nguy hiểm!” Sơn phản đối. “Chúng ta không biết có bao nhiêu kẻ đang chờ sẵn bên ngoài.”
“Tôi biết,” ông Khánh gật đầu, “nhưng đây là cơ hội duy nhất để phá hủy hệ thống của chúng từ bên trong. Nếu không, tất cả công nghệ giám sát mà tôi đã phát triển cho chúng sẽ trở thành vũ khí chống lại chúng ta.”
Phương nhìn Sơn, đôi mắt cô bừng lên sự hiểu biết. “Anh biết chúng ta phải làm gì rồi, đúng không?”
Sơn trầm ngâm một lát, rồi gật đầu. “Được, tôi sẽ hỗ trợ ông. Nhưng chúng ta phải làm nhanh trước khi chúng nhận ra.”
Ông Khánh nhanh chóng ngồi lại trước màn hình, các ngón tay ông lướt nhanh trên bàn phím, nhập những dòng mã cuối cùng. Sơn theo dõi từng tín hiệu trên màn hình, đảm bảo rằng không có bất kỳ tín hiệu nào bị phát hiện bởi hệ thống bảo mật của kẻ địch.
“Gần xong rồi…” Ông Khánh thì thào, mồ hôi lấm tấm trên trán.
Bất ngờ, hệ thống cảnh báo trên thiết bị của Sơn vang lên. “Có tín hiệu lạ. Chúng đã phát hiện ra chúng ta!”
“Không kịp nữa rồi,” ông Khánh hét lên. “Tôi chỉ cần thêm vài giây!”
Phương đứng gần cửa, sẵn sàng đối phó nếu có kẻ nào xuất hiện. Sơn cố gắng giữ bình tĩnh, mắt anh không rời khỏi màn hình.
“Xong rồi!” Ông Khánh la lên, ngả người ra ghế trong sự mệt mỏi. “Mã độc đã được kích hoạt.”
“Chúng ta phải đi ngay,” Sơn nói lớn. “Nhanh lên!”
Cả ba người nhanh chóng rời khỏi căn nhà, lẩn mình vào bóng tối của khu rừng. Tiếng chân bước dồn dập và tiếng động cơ xe máy từ xa vang lên, báo hiệu sự truy đuổi không còn xa.
Họ chỉ vừa mới bắt đầu một cuộc chiến khốc liệt, và kẻ thù còn đầy mưu mô đang chờ đợi phía trước.