Nghệ Thuật Kiểm Soát Thông Tin - Chương 3
Chương 3: Cuộc Truy Đuổi Trong Bóng Tối
Tiếng động cơ xe máy càng lúc càng gần, phá vỡ không gian yên tĩnh của khu rừng. Hồng Sơn, Minh Phương, và Nguyễn Hữu Khánh di chuyển nhanh chóng qua những tán cây, cố gắng né tránh ánh đèn pha từ kẻ địch. Trái tim họ đập thình thịch trong lồng ngực, từng bước chân đều mang theo nỗi lo sợ bị phát hiện.
“Chúng đã đến gần,” Phương thì thầm, nhìn về phía sau. Cô thấy ánh sáng chập chờn từ những chiếc đèn xe máy đuổi theo.
“Tôi biết,” Sơn đáp, mắt anh hướng về phía trước. “Chúng ta cần phải tìm một nơi để ẩn náu trước khi chúng bao vây.”
“Không còn nhiều thời gian đâu!” Khánh thở dốc. Dù ông là một nhà khoa học giỏi, nhưng thể lực ông không thể so sánh với hai đặc vụ dày dặn kinh nghiệm.
“Ở phía trước có một lối thoát,” Sơn chỉ về một con đường nhỏ hẹp dẫn xuống một khe núi. “Nếu chúng ta nhanh chân, có thể cắt đuôi chúng ở đó.”
Cả ba người tăng tốc, những nhánh cây và bụi rậm cào xước vào da thịt họ. Tiếng động cơ xe máy vang dội khắp khu rừng, gần như đã áp sát. Sơn rút khẩu súng lục từ bên hông ra, sẵn sàng chiến đấu nếu bị phát hiện.
“Tới rồi!” Phương nói lớn khi họ đến lối vào khe núi. Cô lập tức quỳ xuống, bật thiết bị quan sát ban đêm để dò xét xung quanh. “Không có dấu hiệu của kẻ địch trước mặt. Chúng ta có thể tiếp tục đi.”
“Chúng sẽ không dễ dàng bỏ cuộc đâu,” Sơn nói, vừa giữ khẩu súng lục chắc trong tay, vừa nhìn về phía những ánh đèn vẫn đang di chuyển đằng xa. “Chúng ta phải sẵn sàng cho bất kỳ tình huống nào.”
Cả ba người lách qua khe núi, tận dụng bóng tối và địa hình hiểm trở để tạm thời lẩn tránh sự truy đuổi. Đột nhiên, một tiếng nổ lớn vang lên từ phía sau, ánh sáng lóe lên trong chớp mắt. Một quả lựu đạn khói đã được kẻ địch ném về phía họ, bao phủ khu vực trong làn khói trắng dày đặc.
“Chúng ta bị phát hiện rồi!” Phương hét lên, khẩu súng trên tay cô đã sẵn sàng.
“Chạy tiếp! Đừng dừng lại!” Sơn ra lệnh. “Chúng ta phải thoát khỏi khu vực này ngay lập tức.”
Cả ba tiếp tục di chuyển với tốc độ nhanh nhất, luồn lách qua những khe đá chật hẹp. Tiếng súng nổ vang vọng từ phía sau, viên đạn bắn ra xuyên qua không gian và va vào đá, tạo ra những tia lửa nhỏ.
“Chúng bám sát quá,” Khánh thở dốc, loạng choạng vì kiệt sức.
“Ông đi tiếp đi, để tôi và Phương yểm trợ,” Sơn nói rồi quay lại, quỳ xuống, khẩu súng trên tay đã nhắm vào hướng kẻ địch.
Phương đứng sát bên cạnh Sơn, khẩu súng của cô cũng hướng về phía đối phương. “Chúng ta không thể giữ chân chúng lâu được. Phải nhanh lên!”
Sơn nhắm kỹ, bắn ra những viên đạn chính xác, làm chậm lại bước tiến của kẻ địch. Một tiếng la lớn vang lên từ phía sau, dấu hiệu cho thấy một trong những tên truy đuổi đã bị bắn trúng.
“Đi tiếp, Khánh!” Phương hét lớn khi thấy ông nhà khoa học bắt đầu chậm lại.
Ông Khánh lảo đảo, nhưng cố gắng hết sức để tiếp tục tiến về phía trước. Sơn và Phương tiếp tục bắn trả, cố gắng cầm chân đám truy đuổi. Áp lực của cuộc truy đuổi ngày càng lớn, và họ biết rằng mình không thể giữ thế phòng thủ mãi.
“Tôi hết đạn rồi!” Phương la lên, nhìn về phía Sơn.
“Chúng ta phải tìm cách thoát ra khỏi đây ngay,” Sơn trả lời, nhìn nhanh về phía khe núi phía trước. “Nếu chúng ta có thể đến được dòng suối bên dưới, có thể cắt đuôi chúng.”
“Đi thôi!” Phương đáp, cả hai quay người, đuổi theo ông Khánh đang tiến về phía trước. Dưới chân họ là những hòn đá gồ ghề và trơn trượt, nhưng họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục tiến lên.
Sau vài phút di chuyển căng thẳng, cuối cùng, họ đã đến được một con suối nhỏ chảy xiết. Dòng nước lạnh băng chảy mạnh qua, tạo ra một cơ hội thoát thân hoàn hảo.
“Chúng ta nhảy qua được không?” Khánh hỏi, ánh mắt hoang mang.
“Chỉ có một cách để biết,” Sơn nói, rồi nhanh chóng lao qua dòng nước, cố gắng giữ thăng bằng trước sức nước mạnh.
Phương theo sát ngay phía sau, kéo Khánh qua khỏi dòng suối. Tiếng xe máy và tiếng súng từ phía kẻ địch đã nhỏ dần khi họ đến bên kia bờ suối.
“Chúng ta đã tạm thời cắt đuôi được chúng,” Sơn nói, thở phào nhẹ nhõm. “Nhưng chúng sẽ quay lại sớm thôi.”
“Vậy bước tiếp theo của chúng ta là gì?” Khánh hỏi, vẫn chưa hoàn hồn sau cuộc chạy trốn.
“Chúng ta phải rời khỏi khu vực này và tìm nơi an toàn hơn để trú ẩn,” Phương đáp. “Nhưng trước hết, chúng ta cần liên lạc với đội hỗ trợ.”
Sơn lôi ra một chiếc máy liên lạc nhỏ từ túi áo, nhưng khuôn mặt anh trở nên u ám. “Chết tiệt, không có tín hiệu ở đây. Chúng đã cắt toàn bộ liên lạc của chúng ta.”
Phương cau mày. “Điều này chỉ làm rõ thêm một điều—chúng đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho cuộc truy bắt này. Chúng ta đang đối mặt với một tổ chức cực kỳ tinh vi và mạnh mẽ.”
Sơn gật đầu. “Và điều tồi tệ hơn là chúng biết chúng ta đang nắm giữ thứ gì. Không còn nghi ngờ gì nữa, ‘Bóng Đen’ sẽ không từ bỏ cho đến khi chúng bắt được chúng ta.”
“Chúng ta phải tiếp tục di chuyển,” Sơn nói, mắt anh ánh lên sự kiên định. “Tìm được nơi an toàn để liên lạc với tổng bộ và chặn đứng kế hoạch của chúng trước khi quá muộn.”
Họ quay lưng lại con suối, lặng lẽ bước vào bóng tối của khu rừng, nơi vẫn còn đầy rẫy những mối đe dọa chưa lường trước.