Nghệ Thuật Kiểm Soát Thông Tin - Chương 4
Chương 4: Kế Hoạch Tử Thủ
Hồng Sơn, Minh Phương, và Nguyễn Hữu Khánh tiếp tục tiến sâu hơn vào khu rừng, tiếng bước chân cẩn trọng vang lên trên những nhánh lá khô rơi vương vãi. Bóng đêm bao phủ tất cả, và không gian xung quanh trở nên nặng nề hơn với sự im lặng. Cả ba đều cảm nhận được sự nguy hiểm đang chực chờ từ khắp mọi phía.
“Chúng ta không thể cứ đi thế này mãi. Sớm muộn gì bọn chúng cũng sẽ tìm ra,” Khánh lo lắng nói, thở hổn hển vì mệt.
“Tôi biết,” Sơn trả lời, đôi mắt sắc lạnh nhìn xa về phía trước. “Chúng ta cần phải tìm một nơi để tạm trú, một chỗ mà chúng không dễ phát hiện.”
Minh Phương nhìn quanh, đôi mắt nhanh nhẹn quét qua từng góc khuất của khu rừng. “Có thể chúng ta có một cơ hội. Gần đây tôi có nghe nói về một căn cứ quân sự cũ bị bỏ hoang trong khu vực này. Nó không được đánh dấu trên bản đồ, nhưng tôi có thể nhớ mang máng vị trí.”
“Căn cứ bỏ hoang?” Khánh cau mày, nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên. “Liệu nó còn hoạt động không?”
“Không còn gì hoạt động ở đó đâu, nhưng ít ra chúng ta có thể tìm thấy một nơi để ẩn nấp và có thể sửa chữa lại thiết bị liên lạc. Nếu may mắn, có lẽ chúng ta sẽ tìm thấy nguồn điện hoặc tín hiệu liên lạc.”
Sơn gật đầu đồng ý. “Vậy thì chúng ta không có lựa chọn nào khác. Phải di chuyển ngay lập tức.”
Sau hơn một giờ di chuyển, họ cuối cùng cũng đến được một căn cứ quân sự bỏ hoang, nằm ẩn mình giữa rừng cây um tùm. Căn cứ này dường như đã bị bỏ hoang từ nhiều năm trước, những bức tường phủ đầy rêu xanh và dây leo bám đầy các cánh cửa sắt nặng nề.
“Không có dấu hiệu gì của kẻ địch,” Phương quan sát xung quanh, cảm nhận rõ sự im ắng.
“Đi vào thôi,” Sơn nói, mở cánh cửa nặng trịch và dẫn đường.
Bên trong căn cứ, không gian tối tăm, chỉ có vài tia sáng yếu ớt xuyên qua các kẽ hở trên trần. Họ nhanh chóng tìm thấy một phòng điều khiển cũ với đầy đủ thiết bị liên lạc đã hư hỏng, nhưng không khí ở đây vẫn mang lại cảm giác an toàn tạm thời.
Sơn kiểm tra từng thiết bị. “May mắn là hệ thống này vẫn còn một vài bộ phận có thể sử dụng được. Nhưng cần phải khởi động lại nguồn điện.”
Phương lặng lẽ đi qua một góc phòng, tìm thấy một máy phát điện cũ kỹ. “Chúng ta cần một ít xăng, hoặc có thể có một nguồn điện dự phòng nào đó.”
Ông Khánh, dù kiệt sức, cũng tìm cách giúp đỡ. “Tôi nghĩ hệ thống liên lạc này có thể được khởi động lại nếu chúng ta kết nối nó với một máy phát điện tạm thời. Nhưng tôi cần thêm thời gian để kiểm tra toàn bộ.”
“Chúng ta không có nhiều thời gian,” Sơn nói với giọng căng thẳng. “Phải nhanh lên, bọn chúng có thể đang đến gần.”
Trong khi Khánh và Sơn cố gắng sửa chữa thiết bị liên lạc, Phương bước ra bên ngoài để kiểm tra tình hình. Cô lắng nghe từng âm thanh nhỏ nhất, đôi mắt không ngừng tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào của kẻ địch. Không khí căng thẳng bao trùm khi ánh trăng nhợt nhạt chiếu xuống những tán cây rậm rạp.
Bất ngờ, một tiếng động nhỏ vang lên từ phía xa, như tiếng lá rụng bị giẫm lên. Phương quay người lại, khẩu súng sẵn sàng trên tay.
“Có ai đó đang theo dõi,” cô nói nhỏ vào bộ đàm liên lạc của mình. “Tôi nghĩ chúng đã tìm ra dấu vết của chúng ta.”
“Tình hình thế nào?” Sơn hỏi gấp, giọng anh rõ ràng căng thẳng.
“Chúng đang đến gần,” Phương trả lời. “Chúng ta không có nhiều thời gian.”
Bên trong phòng điều khiển, Sơn và Khánh đang làm việc không ngừng nghỉ để khởi động lại hệ thống. Cuối cùng, máy phát điện cũ kỹ bắt đầu khởi động, tạo ra một tiếng ồn nhỏ. Đèn trong phòng nhấp nháy, và một vài thiết bị liên lạc bắt đầu hoạt động trở lại.
“Chúng ta có tín hiệu!” Khánh reo lên, mắt sáng rực. “Tôi có thể gửi tín hiệu cầu cứu tới tổng bộ!”
“Làm nhanh lên,” Sơn nói, mắt vẫn dán vào cửa ra vào. “Chúng ta sắp phải đối đầu với chúng rồi.”
Phương quay lại phòng điều khiển, khuôn mặt căng thẳng. “Chúng đã đến gần. Chúng ta có không quá 5 phút trước khi bị phát hiện.”
Sơn gật đầu. “Chuẩn bị đi. Chúng ta sẽ phải giữ vững vị trí này cho đến khi nhận được phản hồi từ tổng bộ.”
Cả ba người chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc đối đầu sắp tới. Khẩu súng trên tay họ, ánh mắt cương quyết và đầy sự kiên định. Bên ngoài, tiếng động cơ xe và tiếng bước chân kẻ địch ngày càng gần.
“Tôi đã gửi tín hiệu cầu cứu,” Khánh nói. “Nhưng tôi không biết khi nào chúng ta sẽ nhận được phản hồi.”
“Chúng ta phải giữ vị trí này cho đến khi đội hỗ trợ đến,” Sơn đáp, mắt nhìn chăm chăm về phía cửa. “Dù cho điều gì xảy ra, chúng ta phải cầm cự.”
Tiếng cửa sắt cọt kẹt vang lên từ phía xa. Cả ba người nín thở, cảm nhận rõ sự căng thẳng bao trùm trong không gian nhỏ bé.
“Chúng đến rồi,” Phương nói nhỏ, đôi mắt cô rực lên ánh thép.
“Chuẩn bị chiến đấu,” Sơn ra lệnh, nắm chặt khẩu súng trong tay. Đây sẽ là cuộc chiến sống còn, và họ biết rằng chỉ cần một sơ hở nhỏ cũng có thể khiến cả đội trả giá bằng mạng sống.
Bên ngoài căn cứ, bóng tối bỗng trở nên dày đặc hơn, và những kẻ địch bắt đầu xuất hiện trong ánh sáng nhạt nhòa của mặt trăng. Sơn, Phương, và Khánh sẵn sàng đối mặt với trận chiến tàn khốc sắp tới.