Nghệ Thuật Sống Của Anne Frank - Chương 3
Chương 3: Những Thử Thách Khó Khăn
Cuộc sống trong căn gác càng trở nên khó khăn hơn khi nguồn cung cấp thực phẩm và các nhu yếu phẩm khác ngày càng khan hiếm. Các thành viên trong căn gác phải đối mặt với sự thiếu thốn và áp lực tinh thần ngày càng lớn.
Một buổi sáng, khi mọi người đang chuẩn bị cho bữa sáng với số lượng thực phẩm ít ỏi còn lại, Anne nhìn vào những lát bánh mì mỏng và cảm thấy lo lắng.
Anne: “Mẹ, chúng ta còn đủ thức ăn cho bao lâu nữa?”
Edith: “Chúng ta phải tiết kiệm, Anne. Mẹ sẽ cố gắng tìm cách để có thêm thực phẩm, nhưng mọi thứ đều rất khó khăn.”
Sự thiếu thốn thức ăn khiến không khí trong căn gác trở nên căng thẳng. Những cuộc tranh cãi nhỏ bắt đầu nổ ra khi mọi người phải đối mặt với nỗi lo lắng và căng thẳng.
Mrs. Van Pels: “Otto, chúng ta cần phải làm gì đó. Thực phẩm đang cạn kiệt và chúng ta không thể cứ ngồi đây chờ đợi.”
Otto: “Tôi hiểu, nhưng chúng ta không thể mạo hiểm. Bất kỳ sự bất cẩn nào cũng có thể khiến chúng ta bị phát hiện.”
Peter: “Mẹ, chúng ta phải kiên nhẫn. Anne đã nói đúng, chúng ta phải giữ vững niềm tin.”
Dù phải đối mặt với nhiều khó khăn, Anne vẫn tiếp tục viết nhật ký, ghi lại những cảm xúc và suy nghĩ của mình. Cô bé tìm thấy sự an ủi trong từng trang viết, và điều đó giúp cô duy trì tinh thần lạc quan.
Anne (viết trong nhật ký): “Mỗi ngày trôi qua, em lại học thêm được nhiều điều về cuộc sống và con người. Em hiểu rằng sự kiên cường và lòng nhân ái là điều quan trọng nhất.”
Một buổi tối, khi mọi người đang nghỉ ngơi, Anne và Peter ngồi cạnh nhau, nói chuyện về những ước mơ và hy vọng của họ.
Peter: “Anne, em có nghĩ rằng chúng ta sẽ sống sót qua cuộc chiến này không?”
Anne: “Em tin rằng chúng ta sẽ sống sót, Peter. Em không thể để mình mất niềm tin. Em tin rằng một ngày nào đó, chúng ta sẽ lại được sống tự do và hạnh phúc.”
Peter: “Em luôn lạc quan và mạnh mẽ, Anne. Anh tin rằng em sẽ đạt được mọi điều mà em mong muốn.”
Những lời nói của Peter làm Anne cảm thấy ấm áp và hy vọng. Cô bé biết rằng, dù hoàn cảnh có khó khăn đến đâu, cô và mọi người vẫn phải duy trì lòng kiên cường và niềm tin vào tương lai.
Nhưng không phải lúc nào mọi chuyện cũng dễ dàng. Một buổi sáng, tiếng động lạ từ bên ngoài khiến mọi người trong căn gác hoảng sợ. Họ ngồi lặng thinh, tim đập nhanh, chờ đợi trong lo lắng.
Margot: “Bố, có chuyện gì ngoài đó vậy?”
Otto: “Chúng ta phải giữ im lặng. Đừng làm bất cứ điều gì có thể gây chú ý.”
Tiếng động dần biến mất, và mọi người thở phào nhẹ nhõm. Sự việc đó nhắc nhở họ về sự nguy hiểm luôn rình rập và tầm quan trọng của việc giữ kín đáo.
Anne: “Em không thể tưởng tượng được chúng ta phải sống trong sợ hãi như thế này đến bao lâu. Nhưng em sẽ không từ bỏ. Em phải viết, phải ghi lại tất cả.”
Margot: “Anne, em là niềm hy vọng của chúng ta. Em viết để nhắc nhở chúng ta về lý do tại sao chúng ta phải kiên cường.”
Cuộc sống trong căn gác tiếp tục với những khó khăn chồng chất. Nhưng Anne vẫn giữ vững niềm tin và lòng kiên cường, tin rằng một ngày nào đó, mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn.