Nghĩa quân và kẻ phản bội - Chương 2
Chương 2: Lời Thú Tội Bí Ẩn
Bên trong ngục tối, ánh sáng lờ mờ từ chiếc đèn dầu treo trên tường khiến không gian trở nên rờn rợn. Lý Tử Hào ngồi tựa vào bức tường đá lạnh lẽo, hai tay bị xích chặt vào cột sắt. Vết thương trên cơ thể hắn rỉ máu, nhưng cơn đau thể xác không thể sánh bằng nỗi đau tinh thần. Sự thất bại đã giáng một đòn mạnh vào lòng kiêu hãnh của hắn. Hắn nhắm mắt lại, đầu óc ngổn ngang với những suy nghĩ về đồng đội, về kế hoạch, và về kẻ phản bội đã bán đứng nghĩa quân.
Tiếng bước chân vang lên từ phía xa. Lý Tử Hào mở mắt, nhìn về phía cửa. Một bóng người cao lớn, khoác chiếc áo dài đen, bước vào căn phòng giam. Đó là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt lạnh lùng với đôi mắt sắc bén. Lý Tuân. Phía sau ông ta là hai tên lính vũ trang, cầm chặt thanh kiếm trong tay, sẵn sàng hành động nếu có lệnh.
Lý Tuân đứng trước mặt Lý Tử Hào, quan sát hắn một lúc lâu trước khi lên tiếng.
“Ngươi hẳn đang tự hỏi, làm sao mà kế hoạch ám sát của ngươi lại bị phát hiện nhanh đến vậy, phải không?” Giọng Lý Tuân vang lên đầy mỉa mai.
Lý Tử Hào không đáp. Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào kẻ thù, ánh mắt tràn đầy sự căm hận.
Lý Tuân bước tới gần hơn, cúi xuống, ghé sát vào tai Lý Tử Hào. “Ngươi không thắc mắc vì sao ta lại biết rõ mọi hành động của ngươi sao?”
Lý Tử Hào nghiến răng, đôi mắt hắn lóe lên sự nghi ngờ. Kẻ phản bội… đã bán đứng họ. Nhưng ai? Ai trong số những đồng đội thân cận đã phản bội hắn?
“Ngươi có thể tự hỏi mãi, nhưng ta sẽ tiết lộ cho ngươi một sự thật…” Lý Tuân đứng thẳng dậy, hai tay đút vào tay áo, dáng điệu đầy kiêu ngạo. “Người bán đứng nghĩa quân không phải ai xa lạ. Đó là một người ngươi tin tưởng. Một người luôn ở bên cạnh ngươi.”
Lời nói của Lý Tuân như một nhát dao đâm sâu vào lòng Lý Tử Hào. Hắn nhắm mắt lại, cố gắng giữ bình tĩnh. Kẻ phản bội… có thể là bất kỳ ai. Nhưng hắn không thể tin rằng có ai đó trong hàng ngũ lại sẵn lòng bán đứng nghĩa quân chỉ vì lợi ích cá nhân.
“Ngươi nói dối,” Lý Tử Hào bật ra những lời khó nhọc, giọng khàn khàn. “Nghĩa quân sẽ không bao giờ phản bội lẫn nhau.”
Lý Tuân cười lớn. “Ngươi thật ngây thơ, Tử Hào. Lòng trung thành không phải thứ có thể mua được bằng lý tưởng. Chỉ cần một ít tiền vàng, một chút hứa hẹn về quyền lực, thì bất kỳ ai cũng có thể trở thành kẻ phản bội.” Hắn dừng lại một chút, đôi mắt sắc lạnh dán chặt vào Tử Hào. “Ngươi nghĩ lại xem, Lưu Quang đã bên cạnh ngươi bao lâu rồi? Hắn đã từng ở bên ngươi trong bao nhiêu nhiệm vụ? Và tại sao hắn luôn sống sót sau những cuộc tấn công khó nhằn nhất?”
Lý Tử Hào cảm thấy máu trong người như đông cứng lại. Lưu Quang… Không thể nào. Lưu Quang là người đã theo hắn suốt những năm tháng khó khăn nhất, người luôn đứng bên hắn trong các trận chiến khốc liệt. Nhưng từng lời của Lý Tuân như mồi lửa làm bùng lên ngọn lửa ngờ vực trong lòng hắn.
“Ngươi nghĩ ta sẽ tin những lời dối trá này sao?” Lý Tử Hào cố kìm nén cảm xúc, nhưng sự nghi ngờ bắt đầu gặm nhấm tâm trí hắn.
Lý Tuân nhếch môi cười, ra hiệu cho một trong những tên lính. Tên lính mở cửa và dẫn vào một người đàn ông gầy gò, tóc tai bù xù, khuôn mặt lộ rõ vẻ sợ hãi. Người đó bị trói chặt, và khi hắn ngẩng đầu lên, Lý Tử Hào lập tức nhận ra đó chính là Lưu Quang.
“Lý… Lý huynh!” Lưu Quang hoảng loạn, ánh mắt van xin nhìn Lý Tử Hào. “Ngươi phải tin ta! Ta không phản bội ngươi! Ta đã bị ép! Nhà Thanh đã bắt gia đình ta, và… và… ta không còn lựa chọn nào khác!”
Lý Tử Hào nhìn chằm chằm vào Lưu Quang, lòng đầy mâu thuẫn. Hắn không biết nên tin vào lời nói của người bạn thân hay những lời xảo trá của Lý Tuân. Nhưng hình ảnh Lưu Quang bị bắt, với khuôn mặt khổ sở, khiến hắn cảm thấy nỗi đau càng thêm sâu.
“Ngươi nói gì đi, Tử Hào,” Lý Tuân nhếch mép. “Ngươi sẽ tin ai? Người bạn phản bội hay bản thân ngươi?”
Lý Tử Hào nhìn thẳng vào mắt Lưu Quang, lòng đầy hận thù lẫn hoang mang. Hắn có thể cảm thấy sự tuyệt vọng trong đôi mắt của Lưu Quang, nhưng cũng có điều gì đó không ổn. Cảm giác phản bội dâng tràn trong lòng hắn như dòng nước cuồn cuộn không thể kiểm soát.
“Hãy nói thật cho ta biết, Lưu Quang,” Lý Tử Hào hỏi, giọng hắn lạnh lẽo và khô khốc. “Ngươi đã bán đứng ta, đúng không?”
Lưu Quang cúi đầu, nước mắt chảy dài trên má. “Ta… ta đã làm điều đó. Nhưng ta không có lựa chọn khác… Gia đình ta…”
Trái tim Lý Tử Hào đau đớn như bị bóp nghẹt. Hắn đã mất quá nhiều đồng đội, và giờ đây, người bạn hắn tin tưởng nhất cũng phản bội hắn. Nhưng giữa sự phẫn nộ, hắn vẫn hiểu một điều: Nghĩa quân còn cần hắn, và hắn không thể để nhà Thanh thắng.
“Ngươi sẽ trả giá cho sự phản bội này, Lưu Quang,” Lý Tử Hào thì thầm, mắt hắn sáng rực lên trong bóng tối.