Nghĩa quân và kẻ phản bội - Chương 3
Chương 3: Cuộc Truy Tìm Nội Gián
Bóng tối trong ngục giam nặng nề đè lên tâm trí Lý Tử Hào. Hắn ngồi im, đôi mắt đỏ ngầu nhìn trừng trừng vào Lưu Quang, người bạn mà giờ đây đã trở thành kẻ phản bội. Tiếng khóc nghẹn ngào của Lưu Quang vang lên trong không gian u ám. Hắn từng là một chiến binh dũng cảm, nhưng giờ đây chỉ còn là một người đàn ông suy sụp trước những lựa chọn sai lầm.
“Ngươi đã bán đứng không chỉ ta mà còn cả những người nghĩa quân khác. Gia đình ngươi đáng giá đến vậy sao?” Lý Tử Hào hỏi, giọng hắn lạnh lẽo nhưng không che giấu được sự đau đớn.
Lưu Quang ngước lên, đôi mắt ướt đẫm nước mắt. “Ta không thể để họ giết gia đình ta. Ta đã cố giữ kín bí mật về nghĩa quân, nhưng… bọn chúng đe dọa, tra tấn, ép buộc ta. Ta đã sai, Tử Hào. Nhưng ta không còn lựa chọn nào khác!”
Lý Tuân, đứng ngay cửa ngục, khoanh tay và cười nhạo. “Thật cảm động, phải không? Những kẻ tự cho mình là anh hùng cuối cùng cũng lộ mặt thật. Đừng nghĩ rằng lòng trung thành có thể giữ vững mãi mãi. Lòng trung thành chỉ là thứ dễ bị phá vỡ nhất, và kẻ như Lưu Quang đây chỉ là một trong số đó.”
Lý Tử Hào vẫn giữ im lặng, mặc cho cơn giận dữ đang dâng trào trong lòng. Hắn biết rằng ngồi đây trách móc Lưu Quang sẽ không giúp ích gì. Hắn cần phải thoát khỏi đây, phải tìm ra cách phản công, và trên hết, phải ngăn chặn nhà Thanh tiếp tục hủy hoại nghĩa quân.
Lý Tuân quay sang tên lính đứng cạnh, ra lệnh: “Đưa hắn đi. Chúng ta sẽ xử lý hắn sau. Nghĩa quân của các ngươi sẽ sớm biết đến cái giá của sự phản bội.”
Tên lính lôi Lưu Quang đi, để lại Lý Tử Hào một mình trong bóng tối. Căn phòng im ắng đến kỳ lạ, chỉ có tiếng thở của chính hắn vang vọng. Hắn ngồi đó, đầu óc xoay quanh một ý nghĩ duy nhất: làm sao thoát khỏi đây?
Trong khi đó, ở bên ngoài, Ngô Trí – người chỉ huy nghĩa quân – đang tổ chức một cuộc họp kín. Tin tức về việc Lý Tử Hào bị bắt và có thể có kẻ phản bội trong hàng ngũ nghĩa quân đã khiến toàn bộ tổ chức rơi vào hoang mang.
“Chúng ta không thể để điều này tiếp tục,” Ngô Trí nói, giọng ông trầm và nghiêm nghị. “Nếu nhà Thanh đã cài được gián điệp vào hàng ngũ của chúng ta, tất cả mọi kế hoạch đều sẽ thất bại.”
Một trong những chỉ huy khác, Vương Hạo, lên tiếng: “Chúng ta phải xác định được kẻ phản bội là ai. Nếu không, không chỉ có Lý Tử Hào mà cả nghĩa quân đều sẽ bị tiêu diệt.”
Ngô Trí gật đầu. “Ta biết. Nhưng vấn đề là, kẻ phản bội rất giỏi che giấu. Hắn có thể là bất cứ ai trong chúng ta.”
Bầu không khí trong phòng trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Mỗi người đều nhìn nhau với ánh mắt ngờ vực. Dù đã trải qua nhiều năm sát cánh bên nhau, lòng tin của họ đang bị lung lay nghiêm trọng.
“Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?” Một nghĩa quân trẻ tuổi hỏi, giọng run rẩy.
Ngô Trí trầm ngâm, rồi cuối cùng lên tiếng: “Chúng ta phải hành động ngay lập tức. Thứ nhất, ta sẽ đích thân điều tra từng người một. Thứ hai, chúng ta phải tìm cách giải cứu Lý Tử Hào trước khi hắn bị tra tấn để lộ thêm thông tin. Và thứ ba, ta cần tất cả các ngươi phải thật cẩn trọng. Đừng để ai biết về kế hoạch của chúng ta ngoài những người có trách nhiệm.”
Vương Hạo đồng tình: “Chúng ta không thể để mất thêm bất cứ người nào nữa. Nếu để kẻ phản bội làm rối loạn hàng ngũ, nghĩa quân sẽ sụp đổ ngay trước mắt chúng ta.”
Trong khi Ngô Trí đang lên kế hoạch giải cứu, Lý Tử Hào bị giam giữ trong ngục sâu hơn, bị tra tấn dã man để moi thông tin. Dù thân thể đã kiệt quệ, nhưng ý chí của hắn vẫn còn rất mạnh mẽ. Hắn biết rằng nếu hắn gục ngã, nghĩa quân sẽ không còn cơ hội chống lại nhà Thanh.
Một ngày nọ, một lính canh tiến vào ngục giam, mang theo một chậu nước và bánh mì khô. Hắn ném mạnh chậu nước về phía Lý Tử Hào. “Uống đi, nghĩa quân ngu ngốc. Ngươi sẽ cần sức để chịu đựng thêm tra tấn nữa.”
Lý Tử Hào im lặng, không trả lời. Nhưng khi tên lính quay đi, hắn nhận thấy một mảnh giấy nhỏ dưới chậu nước. Hắn nhanh chóng nhặt nó lên và giấu trong tay áo, không để ai phát hiện.
Đêm đến, trong sự tĩnh lặng của nhà ngục, Lý Tử Hào mở mảnh giấy ra đọc. Đó là một thông điệp ngắn gọn từ Ngô Trí:
“Chúng ta đang đến. Hãy chuẩn bị.”
Đọc xong, lòng Lý Tử Hào bỗng dâng lên hy vọng. Hắn biết rằng nghĩa quân vẫn chưa bỏ rơi hắn. Trận chiến vẫn chưa kết thúc.
Hắn thở dài, nhắm mắt lại, cố gắng giữ vững tinh thần. Bây giờ, hắn phải sẵn sàng cho cuộc giải cứu, và hơn hết, hắn phải truy lùng kẻ phản bội ẩn nấp trong hàng ngũ của mình.