Nghĩa quân và kẻ phản bội - Chương 8
Chương 8: Trận Chiến Cuối Cùng
Không khí như đông cứng lại trong khoảnh khắc kẻ phản bội lộ diện. Kẻ đứng trước mặt Lý Tử Hào và các nghĩa quân không ai khác chính là Phùng Huy, một người từng giữ vị trí quan trọng trong tổ chức nghĩa quân, người mà họ đã tin tưởng hết mực. Đôi mắt lạnh lùng của hắn không còn vẻ trung thành, mà thay vào đó là một sự tàn nhẫn, ranh mãnh. Cả Ngô Trí và Vương Hạo đứng chết lặng, không thể tin vào những gì vừa xảy ra.
“Phùng Huy…” Ngô Trí lẩm bẩm, giọng ông lạc đi trong sự bàng hoàng. “Ngươi… tại sao ngươi lại làm điều này?”
Phùng Huy mỉm cười nhạt, ánh mắt hắn chứa đầy sự khinh bỉ. “Tại sao ư? Bởi vì ta đã chán cái trò kháng chiến ngu xuẩn của các ngươi từ lâu rồi. Nghĩa quân chỉ là một lũ người không có tương lai, suốt ngày mơ mộng về việc lật đổ triều đình nhà Thanh. Còn ta, ta chọn con đường thực tế hơn. Nhà Thanh đã cho ta quyền lực, tiền bạc, và địa vị. Ngươi nghĩ ta sẽ từ bỏ tất cả những thứ đó để đi theo các ngươi sao?”
Những lời nói của Phùng Huy như những nhát dao đâm vào lòng mọi người. Vương Hạo nắm chặt thanh kiếm trong tay, giận dữ bước tới. “Ngươi là kẻ phản bội. Ngươi đã bán đứng anh em, bán đứng tất cả những người đã hy sinh vì nghĩa quân!”
Phùng Huy cười khinh khỉnh, bước lùi lại phía sau, xung quanh hắn là những lính nhà Thanh đã chực sẵn để bảo vệ. “Bán đứng ư? Không, ta chỉ đơn giản là chọn con đường đúng đắn hơn. Và bây giờ, các ngươi sẽ chết ở đây, trong đêm nay.”
Nghe vậy, Lý Tử Hào nắm chặt thanh kiếm, lòng đầy căm phẫn. Hắn không còn thời gian để chất vấn hay hối tiếc nữa. Kẻ phản bội đã lộ diện, và trận chiến cuối cùng đã đến.
“Ngươi sẽ phải trả giá, Phùng Huy!” Lý Tử Hào hét lớn, rồi lao thẳng về phía hắn với thanh kiếm sáng loáng trong tay.
Trận chiến bùng nổ ngay lập tức. Lính nhà Thanh ùa ra từ mọi phía, bao vây nghĩa quân. Tiếng kiếm va vào nhau vang lên trong đêm tối, tiếng la hét, tiếng kim loại đập vào nhau làm rung chuyển không gian. Lý Tử Hào chiến đấu với tất cả sức mạnh còn lại của mình, vung kiếm như thể đây là trận chiến cuối cùng của hắn. Vết thương trên cơ thể vẫn chưa lành, nhưng nỗi giận dữ giúp hắn quên đi mọi đau đớn.
Vương Hạo cũng lao vào trận chiến, không hề nao núng. Ông và Ngô Trí cùng nhau chỉ huy các nghĩa quân còn lại, chiến đấu với lực lượng đông đảo của nhà Thanh. Dù quân số ít hơn, nhưng nghĩa quân chiến đấu bằng tất cả ý chí và lòng dũng cảm, không chịu lùi bước.
Phùng Huy đứng ở phía sau, nở nụ cười nham hiểm khi thấy nghĩa quân bị bao vây. Hắn tin rằng chiến thắng đã nằm trong tay mình.
Nhưng Lý Tử Hào không để hắn dễ dàng đạt được điều đó. Với một nhát kiếm mạnh mẽ, Lý Tử Hào hất văng một tên lính nhà Thanh ra xa, rồi lao thẳng về phía Phùng Huy. Hai người đối mặt nhau giữa khung cảnh hỗn loạn.
“Ngươi nghĩ ngươi có thể chống lại ta sao, Lý Tử Hào?” Phùng Huy nói, cười khẩy. “Ngươi đã thua rồi.”
Lý Tử Hào không trả lời. Hắn chỉ nhấc kiếm lên, ánh mắt đầy kiên quyết. “Ta sẽ không để ngươi tiếp tục phá hoại nghĩa quân. Dù phải trả giá bằng mạng sống, ta cũng sẽ tiêu diệt ngươi.”
Phùng Huy rút kiếm ra, chuẩn bị cho cuộc đối đầu. “Vậy thì đến đây.”
Cả hai lao vào nhau, kiếm va chạm tạo ra những tiếng vang chói tai. Phùng Huy là một kẻ giảo hoạt, hắn biết cách lợi dụng tốc độ và sự tinh quái của mình để né tránh những đòn tấn công của Lý Tử Hào. Tuy nhiên, Lý Tử Hào không dễ bị khuất phục. Hắn đã từng chiến đấu với những kẻ mạnh hơn nhiều, và sự căm hận trong lòng giúp hắn có thêm sức mạnh.
Trận chiến giữa Lý Tử Hào và Phùng Huy kéo dài, mỗi nhát kiếm là một sự quyết liệt. Nhưng dần dần, Phùng Huy bắt đầu lộ rõ sự mệt mỏi. Lý Tử Hào không chỉ chiến đấu bằng sức lực, mà còn bằng lòng căm hận và sự quyết tâm bảo vệ lý tưởng của nghĩa quân. Với một đòn quyết định, Lý Tử Hào vung mạnh thanh kiếm, chém thẳng vào Phùng Huy.
Phùng Huy lùi lại, nhưng đã quá muộn. Nhát kiếm của Lý Tử Hào đâm xuyên qua người hắn, máu chảy ra thấm đẫm mặt đất. Phùng Huy gục xuống, đôi mắt hắn mở to trong kinh hoàng và đau đớn.
“Ngươi đã thua rồi, Phùng Huy,” Lý Tử Hào nói, giọng lạnh lùng.
Phùng Huy cố gắng nói điều gì đó, nhưng chỉ có máu trào ra khỏi miệng hắn. Trong giây phút cuối cùng, hắn nhận ra rằng sự phản bội của mình không mang lại điều gì ngoài cái chết và sự khinh bỉ từ những người hắn đã bán đứng.
Lý Tử Hào đứng đó, nhìn kẻ phản bội gục ngã. Hắn thở dài, nhưng không có thời gian để cảm thấy thỏa mãn. Trận chiến vẫn tiếp diễn xung quanh, và hắn biết rằng nghĩa quân vẫn cần phải tiếp tục chiến đấu.
Ngô Trí và Vương Hạo tiến đến bên cạnh Lý Tử Hào sau khi nhìn thấy Phùng Huy gục ngã. Họ không nói gì, chỉ gật đầu với nhau. Họ hiểu rằng đây chỉ là bước đầu tiên, và còn rất nhiều thử thách phía trước.
“Mọi người, tiếp tục chiến đấu! Chúng ta không được để nhà Thanh thắng lợi!” Lý Tử Hào hét lớn, khích lệ tinh thần nghĩa quân.
Trận chiến tiếp tục, nhưng với cái chết của Phùng Huy, nghĩa quân đã có thêm sức mạnh và quyết tâm. Dù cuộc chiến với nhà Thanh còn dài và đầy gian nan, họ biết rằng chỉ cần đoàn kết, họ có thể vượt qua mọi thử thách.
Trong đêm tối, tiếng kiếm va chạm và tiếng la hét của trận chiến vẫn vang lên, nhưng giữa tất cả, ngọn lửa của hy vọng và lòng trung thành vẫn bùng cháy mạnh mẽ hơn bao giờ hết.