Nghĩa quân và kẻ phản bội - Chương 9
Chương 9: Sự Hy Sinh Của Lý Tử Hào
Trận chiến diễn ra ác liệt suốt cả đêm. Dù nghĩa quân đã tiêu diệt được kẻ phản bội Phùng Huy, nhưng quân nhà Thanh vẫn còn đông đảo và kiên quyết. Tiếng kim loại va vào nhau chát chúa, máu đổ ra khắp chiến trường, biến đêm đen thành một cảnh tượng hỗn loạn, đầy rẫy sự sống và cái chết đan xen.
Lý Tử Hào, dù đã bị thương nặng, vẫn không ngừng chiến đấu. Hắn lao vào trận chiến như một chiến binh bất khuất, không ngừng vung kiếm về phía kẻ thù. Mỗi nhát kiếm của hắn đều chứa đựng sự phẫn nộ, lòng trung thành với nghĩa quân và lòng yêu nước sâu sắc. Những người đồng đội xung quanh hắn nhìn thấy điều đó và lấy đó làm nguồn cảm hứng, tiếp tục chiến đấu bất chấp gian nguy.
Ngô Trí và Vương Hạo cũng không ngừng chỉ huy quân lính, bảo vệ từng tấc đất cuối cùng của doanh trại. Tuy nhiên, họ biết rằng cuộc chiến sẽ còn kéo dài, và nếu không có một bước đột phá, nghĩa quân có thể không trụ nổi trước số lượng quân lính đông đảo của nhà Thanh.
“Mọi người, rút lui về vị trí chiến lược!” Ngô Trí hét lớn, ra lệnh cho các nhóm nghĩa quân di chuyển về phía phòng thủ phía sau. Ông hiểu rằng việc đối đầu trực diện với lực lượng quá lớn của kẻ thù sẽ chỉ làm hao tổn quân lực của họ.
Lý Tử Hào vẫn còn ở tuyến đầu, vung kiếm một cách không biết mệt mỏi. Hắn không thể từ bỏ. Đây không chỉ là một trận chiến nữa – đây là trận chiến quyết định cho sự sống còn của nghĩa quân. Hắn nhận ra rằng nếu không có một hành động dũng cảm, họ có thể không cầm cự được lâu.
Lý Tử Hào lùi về phía Ngô Trí và Vương Hạo, hai người đang cố gắng giữ vững tinh thần cho quân lính.
“Ngô Trí, ta có một kế hoạch,” Lý Tử Hào nói, giọng hắn khản đặc vì chiến đấu suốt đêm. “Nhưng nó sẽ đòi hỏi một sự hy sinh.”
Ngô Trí và Vương Hạo quay lại nhìn hắn, ánh mắt cả hai đầy lo lắng. “Ngươi định làm gì?” Vương Hạo hỏi, trầm ngâm.
“Ta sẽ dẫn một nhóm nhỏ đột kích vào trung tâm quân nhà Thanh,” Lý Tử Hào giải thích. “Nếu ta có thể đánh sập cánh quân chủ lực của chúng, các ngươi sẽ có cơ hội rút lui và bảo toàn lực lượng.”
Ngô Trí cau mày, đôi mắt ông lóe lên sự bất an. “Ngươi nói cái gì vậy, Tử Hào? Ngươi đã bị thương rồi, ngươi không thể hy sinh mạng sống của mình dễ dàng như vậy!”
Lý Tử Hào lắc đầu, giọng nói kiên định. “Không có thời gian để tranh luận, Ngô Trí. Đây là cách duy nhất. Nếu chúng ta tiếp tục chiến đấu theo cách này, tất cả sẽ chết. Ta đã thề sẽ bảo vệ nghĩa quân bằng mọi giá, và bây giờ, đây chính là giá đó.”
Vương Hạo im lặng nhìn Lý Tử Hào, rồi ông gật đầu, mắt ông đượm buồn. “Ngươi luôn là một chiến binh dũng cảm, Tử Hào. Nhưng ngươi hiểu rõ điều này có thể không có đường quay lại.”
Lý Tử Hào mỉm cười, đôi mắt sáng lên trong bóng tối. “Nếu ta có thể giúp nghĩa quân sống sót và tiếp tục chiến đấu, đó đã là một vinh dự. Ta đã sống với lý tưởng này, và giờ ta sẵn sàng chết vì nó.”
Ngô Trí không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý. Ông biết rằng không thể ngăn cản Lý Tử Hào khi hắn đã quyết định. “Ngươi đi đi, Tử Hào. Nhưng hãy nhớ, nghĩa quân sẽ không quên ngươi.”
Lý Tử Hào dẫn theo một nhóm nhỏ nghĩa quân dũng cảm, lén lút tiến vào sau chiến tuyến của quân nhà Thanh. Dưới ánh sáng yếu ớt của trăng, họ di chuyển một cách thận trọng, tránh né những đội tuần tra và lính canh của nhà Thanh. Họ biết rằng nếu thất bại, không chỉ Lý Tử Hào mà cả nghĩa quân sẽ không còn cơ hội sống sót.
Nhóm của Lý Tử Hào nhanh chóng tiếp cận doanh trại chính của quân nhà Thanh. Hắn ra lệnh cho những người còn lại phân tán ra để chuẩn bị cho cuộc tấn công bất ngờ. Họ sẽ đột phá vào trung tâm, gây hoảng loạn cho quân địch, tạo điều kiện cho Ngô Trí và nghĩa quân còn lại rút lui an toàn.
Nhưng khi mọi thứ đã sẵn sàng, một đội lính canh của nhà Thanh bất ngờ phát hiện ra họ. Tiếng kêu la vang lên, và ngay lập tức quân lính nhà Thanh lao vào. Không còn lựa chọn nào khác, Lý Tử Hào quyết định hành động ngay lập tức.
“Tiến lên!” Hắn hét lớn, dẫn đầu cuộc tấn công. Nhóm nhỏ nghĩa quân lao vào quân nhà Thanh với tất cả sự can đảm và quyết tâm. Mặc dù quân số ít hơn rất nhiều, nhưng sự bất ngờ và lòng quả cảm của họ khiến quân nhà Thanh lúng túng.
Lý Tử Hào lao về phía trước, chém hạ từng kẻ thù một. Hắn không quan tâm đến nỗi đau trong cơ thể, chỉ còn biết đến một mục tiêu duy nhất: làm cho quân địch rối loạn để đồng đội của hắn có thể thoát thân. Những vết thương cũ chưa lành kết hợp với những vết thương mới khiến hắn cảm thấy thân thể dần yếu đi, nhưng hắn không dừng lại.
Khi Lý Tử Hào tiến vào giữa đám lính nhà Thanh, một tên chỉ huy nhà Thanh phát hiện ra hắn. Tên chỉ huy ra lệnh cho quân lính tập trung lại, bao vây Lý Tử Hào. Hắn biết rằng mình đang ở trong vòng vây, nhưng không hề tỏ ra sợ hãi.
“Ngươi đã thua rồi!” tên chỉ huy hét lớn.
Lý Tử Hào nhìn quanh, mỉm cười. “Có thể ta sẽ không sống sót, nhưng nghĩa quân của ta sẽ tiếp tục chiến đấu. Ngươi không bao giờ thắng được chúng ta.”
Với những lời cuối cùng đó, Lý Tử Hào lao vào tên chỉ huy. Một nhát kiếm đâm trúng ngực hắn, nhưng hắn không dừng lại. Hắn tiếp tục chiến đấu, đến khi gục ngã, máu chảy loang lổ khắp mặt đất.
Những người nghĩa quân trong nhóm của Lý Tử Hào, chứng kiến sự hy sinh anh dũng của hắn, cố gắng tiếp tục chiến đấu và tạo ra sự hỗn loạn lớn cho quân địch. Cuối cùng, sự rối loạn mà Lý Tử Hào tạo ra đã giúp Ngô Trí và những người còn lại rút lui an toàn, bảo toàn lực lượng cho cuộc kháng chiến tiếp theo.
Khi bình minh ló dạng, trận chiến đã kết thúc. Xác của Lý Tử Hào nằm giữa đống hỗn loạn của chiến trường, nhưng ánh mắt hắn vẫn ánh lên sự kiên định. Hắn đã hy sinh để bảo vệ lý tưởng và nghĩa quân của mình. Những người còn sống sẽ không bao giờ quên sự hy sinh đó, và cuộc chiến của nghĩa quân vẫn sẽ tiếp tục, vì Lý Tử Hào và tất cả những người đã ngã xuống vì lý tưởng.