Ngộ Không Đấu Với Một Đội Quân Quái Vật - Chương 7
Chương 7: Thung Lũng Bóng Đêm
Ngộ Không và Linh tiếp tục hành trình theo tấm bản đồ cổ, lần này dẫn họ đến một nơi gọi là Thung Lũng Bóng Đêm. Đúng như tên gọi, nơi đây luôn chìm trong bóng tối, ngay cả ban ngày cũng không có lấy một tia sáng. Mọi thứ đều bị bao phủ bởi một màn sương đen dày đặc, tạo nên không khí u ám và đầy hiểm nguy.
Ngộ Không và Linh bước vào thung lũng, cảm nhận được sự lạnh lẽo và bất an. Những tiếng thì thầm kỳ lạ và tiếng động không rõ nguồn gốc vang lên từ khắp nơi, như thể có hàng ngàn cặp mắt đang dõi theo họ.
“Chúng ta phải cẩn thận, nơi này không bình thường,” Linh nói, ánh mắt lo lắng nhìn xung quanh.
Ngộ Không gật đầu. “Đúng vậy, chúng ta không thể biết trước được điều gì đang chờ đợi.”
Bỗng nhiên, từ trong bóng tối, những sinh vật kỳ lạ xuất hiện. Chúng là những quái vật bóng đêm, với hình dạng mờ ảo và đôi mắt đỏ rực. Chúng di chuyển nhanh chóng và tấn công bất ngờ, khiến Ngộ Không và Linh phải liên tục chống đỡ.
Ngộ Không dùng thiết bảng quật mạnh, mỗi cú đánh đều tạo ra ánh sáng chói lòa, làm tan biến bóng tối xung quanh. Linh cũng không hề kém cạnh, anh sử dụng kiếm và kỹ năng chiến đấu của mình để đối phó với quái vật. Nhưng bóng tối dường như vô tận, và quái vật không ngừng xuất hiện.
Trận chiến kéo dài, cả hai đều cảm thấy mệt mỏi. Đúng lúc đó, một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía xa.
“Ngừng lại! Đừng chiến đấu nữa!” Một pháp sư ánh sáng xuất hiện, với áo choàng trắng tỏa ra ánh sáng dịu dàng. Cô bước tới, đưa tay lên cao, tạo ra một luồng ánh sáng mạnh mẽ làm tan biến toàn bộ quái vật bóng đêm.
Ngộ Không và Linh nhìn cô gái, đầy ngạc nhiên. “Cô là ai?” Ngộ Không hỏi.
“Ta là Minh Nguyệt, pháp sư ánh sáng của thung lũng này. Ta đã theo dõi các ngươi từ lâu và biết rằng các ngươi đang tìm cách tiêu diệt đội quân quái vật. Ta muốn giúp đỡ,” Minh Nguyệt nói, giọng điệu chân thành.
Ngộ Không gật đầu. “Chúng ta rất cảm kích sự giúp đỡ của cô. Làm sao chúng ta có thể vượt qua được thung lũng bóng đêm này?”
Minh Nguyệt mỉm cười. “Ta có thể sử dụng ánh sáng của mình để xua tan bóng tối và dẫn đường cho các ngươi. Nhưng các ngươi phải cẩn thận, vì lãnh đạo của quái vật bóng đêm rất mạnh.”
Cả ba tiếp tục tiến sâu vào thung lũng, với Minh Nguyệt dẫn đường. Ánh sáng của cô tỏa ra, tạo thành một vòng tròn bảo vệ, giữ cho bóng tối và quái vật không thể tiến gần. Tuy nhiên, càng tiến sâu, bóng tối càng dày đặc và áp lực càng lớn.
Cuối cùng, họ đến được một hang động lớn, nơi mà lãnh đạo của quái vật bóng đêm cư ngụ. Đó là một con quái vật khổng lồ, toàn thân bao phủ bởi bóng tối, đôi mắt đỏ rực như máu. Nó ngồi trên một ngai vàng đen tối, nhìn chằm chằm vào họ.
“Ngươi dám xâm nhập vào lãnh địa của ta?” quái vật bóng đêm gầm lên, giọng nói vang vọng khắp hang động.
Ngộ Không bước lên phía trước, đối mặt với quái vật. “Ta là Tôn Ngộ Không, đến đây để tiêu diệt ngươi và giải cứu thung lũng này khỏi bóng tối.”
Quái vật bóng đêm cười khinh bỉ. “Ngươi không thể thắng ta đâu. Bóng tối là bất diệt.”
Trận chiến giữa Ngộ Không và quái vật bóng đêm bùng nổ. Quái vật sử dụng bóng tối để tấn công, tạo ra những đợt sóng đen và những mũi tên bóng tối. Minh Nguyệt sử dụng ánh sáng của mình để tạo ra lá chắn, bảo vệ cả ba người khỏi những đòn tấn công này.
Linh dùng kiếm tấn công quái vật, nhưng mỗi lần chém trúng, bóng tối lại tự hồi phục. Ngộ Không nhận ra rằng họ cần phải phá vỡ nguồn sức mạnh của quái vật để có thể đánh bại nó.
“Minh Nguyệt, cô có thể tập trung ánh sáng vào một điểm nhất định không?” Ngộ Không hỏi, trong khi vẫn chiến đấu.
“Được, nhưng ta cần thời gian,” Minh Nguyệt đáp, mắt nhìn chăm chú vào quái vật.
Ngộ Không và Linh bảo vệ Minh Nguyệt, tạo ra một vòng tròn an toàn cho cô. Minh Nguyệt bắt đầu tụ năng lượng ánh sáng, tập trung vào một điểm duy nhất. Ánh sáng càng lúc càng mạnh, tạo ra một luồng sáng chói lòa.
“Được rồi! Ngộ Không, tấn công ngay bây giờ!” Minh Nguyệt hét lên.
Ngộ Không nhảy lên cao, dùng hết sức mạnh giáng xuống một cú đánh quyết định vào quái vật bóng đêm. Cú đánh của anh cùng với luồng sáng của Minh Nguyệt làm cho quái vật rít lên đau đớn, cơ thể bị xuyên qua và tan biến vào không khí.
Quái vật bóng đêm gục ngã, hơi thở cuối cùng vang lên. “Ngươi… đã thắng… Nhưng bóng tối… sẽ không bao giờ… biến mất…”
Ngộ Không đứng dậy, thở phào nhẹ nhõm. “Bóng tối có thể không biến mất, nhưng chúng ta sẽ luôn chiến đấu để giữ gìn ánh sáng.”
Minh Nguyệt mỉm cười, ánh sáng của cô dần tỏa ra khắp thung lũng, xua tan bóng tối. “Cảm ơn các ngươi, Ngộ Không và Linh. Nhờ có các ngươi, thung lũng này đã được giải cứu.”
Ngộ Không và Linh cảm ơn Minh Nguyệt vì sự giúp đỡ quý báu. Cả ba chia tay nhau, với Minh Nguyệt trở về bảo vệ thung lũng, còn Ngộ Không và Linh tiếp tục hành trình. Họ biết rằng con đường phía trước còn đầy rẫy những thử thách, nhưng với lòng dũng cảm và quyết tâm, họ sẽ không bao giờ từ bỏ.