Ngộ Không Đối Đầu Với Yêu Quái Bão Tố - Chương 1
Chương 1: Khởi Đầu Hành Trình
Một ngày nọ, khi Ngộ Không đang du hành cùng với Đường Tăng, Trư Bát Giới, và Sa Tăng trên đường đi thỉnh kinh, họ gặp một trận bão lớn chưa từng thấy. Gió thổi mạnh, sấm chớp đùng đùng, và mưa như trút nước. Đoàn người nhanh chóng tìm nơi trú ẩn dưới một hang động gần đó.
Trận bão đến bất ngờ khiến tất cả bốn người đều bất ngờ. Đường Tăng nhíu mày nhìn bầu trời đen kịt, lo lắng hỏi:
“Ngộ Không, đây là điềm gì vậy? Trước giờ ta chưa từng thấy trận bão nào dữ dội thế này.”
Ngộ Không, với ánh mắt sắc bén và cây gậy Như Ý trên vai, nhìn lên bầu trời và đáp:
“Thưa sư phụ, trận bão này không bình thường. Có lẽ có điều gì đó không ổn. Chúng ta nên tìm nơi trú ẩn trước đã.”
Trư Bát Giới, đang cố che mặt tránh mưa, than thở:
“Ôi, ta ghét mưa quá. Lần nào cũng ướt sũng thế này thì khổ quá đi mất!”
Sa Tăng gật đầu, ánh mắt lo lắng:
“Chúng ta nên tìm nơi trú ẩn nhanh lên, nếu không thì sẽ không chỉ ướt mà còn nguy hiểm nữa.”
Ngộ Không dẫn đầu, nhanh chóng tìm thấy một hang động nhỏ gần đó. Họ chạy vào trong, cả bốn người đều ướt đẫm và mệt mỏi. Hang động tối om, chỉ có ánh sáng lập loè từ những tia chớp ngoài trời.
“Ngộ Không, ngươi có thể xem xét xung quanh hang động này không?” – Đường Tăng yêu cầu.
Ngộ Không gật đầu, nhảy lên và dùng cây gậy Như Ý để thăm dò. Anh phát hiện ra rằng hang động này không chỉ là một nơi trú ẩn tạm thời mà còn có dấu hiệu của một người từng sống ở đây. Có những vết tích của lửa đã từng cháy, vài dụng cụ nấu nướng cũ kỹ.
“Có ai đó từng sống ở đây.” – Ngộ Không nói, trở về với Đường Tăng và những người khác.
Đúng lúc đó, một giọng nói già nua vang lên từ phía sâu trong hang động:
“Ai đó? Ai đã vào hang động của ta?”
Đường Tăng kinh ngạc quay lại, thì thấy một ông lão với bộ râu bạc phơ và dáng vẻ hiền từ đang bước ra từ bóng tối. Ông lão nhìn họ với ánh mắt thân thiện nhưng cũng đầy cảnh giác.
“Chúng tôi là những kẻ hành hương đi thỉnh kinh.” – Đường Tăng giải thích, cúi đầu chào. – “Chúng tôi xin lỗi vì đã làm phiền ông, nhưng ngoài kia có trận bão rất lớn. Chúng tôi cần một nơi trú ẩn.”
Ông lão gật đầu, bước tới gần hơn và nhìn kỹ từng người một. Sau khi quan sát, ông lão thở dài và nói:
“Ta hiểu rồi. Các ngươi không phải là người xấu. Ta là Tiên Ông, sống ẩn dật ở đây nhiều năm. Trận bão ngoài kia không phải là tự nhiên. Đó là do một phù thủy hùng mạnh tên là Lôi Phong gây ra. Hắn có khả năng điều khiển bão tố và đang tìm kiếm một vật phẩm ma thuật có sức mạnh vô song.”
Ngộ Không nhíu mày, ánh mắt trở nên nghiêm trọng hơn:
“Phù thủy Lôi Phong? Hắn có ý đồ gì?”
Tiên Ông lắc đầu:
“Hắn đang tìm kiếm quyền lực và sự hủy diệt. Nếu hắn tìm được vật phẩm ma thuật đó, thì cả thế gian sẽ rơi vào cảnh loạn lạc. Các ngươi phải cẩn thận.”
Đường Tăng cảm thấy lo lắng, nhưng với lòng quyết tâm, ông nói:
“Chúng tôi sẽ làm mọi cách để ngăn chặn hắn. Tiên Ông, xin hãy giúp đỡ chúng tôi.”
Tiên Ông nhìn Đường Tăng, rồi quay sang nhìn Ngộ Không và các thành viên khác. Sau một hồi suy nghĩ, ông gật đầu:
“Ta sẽ giúp các ngươi. Nhưng trước hết, hãy nghỉ ngơi và lấy lại sức lực. Ngày mai, ta sẽ chỉ cho các ngươi cách để đối phó với Lôi Phong.”
Cả bốn người thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy biết ơn sự giúp đỡ của Tiên Ông. Họ quyết định nghỉ ngơi và chuẩn bị tinh thần cho những thử thách phía trước. Trong lòng mỗi người đều mang một nỗi lo âu, nhưng cũng đầy quyết tâm và hy vọng về một tương lai tươi sáng.