Ngộ Không Vào Thế Giới Song Song - Chương 1
Chương 1: Sự Triệu Hồi Bí Ẩn
Mặt trời chiếu rọi qua những tán cây trong Vườn Đào Tiên, tạo nên những mảng sáng lấp lánh trên mặt đất. Ngộ Không, với thân hình mạnh mẽ và đôi mắt sáng quắc, đang miệt mài luyện tập võ nghệ. Hắn xoay mình trong không trung, thực hiện những cú đá mạnh mẽ và những chiêu thức uyển chuyển, toát lên khí thế của một chiến binh bất khả chiến bại.
“Ha! Ha! Ha!” Tiếng hô của Ngộ Không vang vọng khắp khu vườn. Hắn dừng lại, thở ra một hơi dài, rồi mỉm cười tự mãn. “Hôm nay, mình cảm thấy thật sung sức!”
Đúng lúc đó, một ánh sáng chói lòa bất ngờ xuất hiện ngay trước mặt hắn. Ngộ Không khựng lại, đôi mắt mở to ngạc nhiên. “Chuyện gì thế này?” Hắn kêu lên, giơ tay che mắt khỏi ánh sáng rực rỡ.
Ánh sáng ngày càng mạnh mẽ, rồi bỗng nhiên, một cơn lốc xoáy xuất hiện từ trong đó, cuốn lấy Ngộ Không. Hắn cảm thấy mình bị nhấc bổng lên không trung, rồi bị cuốn vào tâm cơn lốc. “Không! Đây là gì vậy?” Ngộ Không gào lên, cố gắng giữ thăng bằng, nhưng vô ích. Hắn bị cuốn đi trong vòng xoáy, mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhạt và rồi… tối đen.
Khi tỉnh lại, Ngộ Không thấy mình nằm trên mặt đất, giữa một khu rừng rậm rạp. Cây cối cao lớn che kín bầu trời, ánh sáng chỉ xuyên qua được vài kẽ lá, tạo nên một khung cảnh âm u và huyền bí. Ngộ Không ngồi dậy, xoa đầu, rồi nhìn quanh với ánh mắt cảnh giác.
“Đây là đâu? Không phải Thiên Đình, cũng chẳng phải Hạ Giới…” Hắn lẩm bẩm, đứng dậy và cẩn thận bước đi. Mỗi bước chân, hắn đều lắng nghe từng âm thanh xung quanh, nhưng chỉ có tiếng gió thổi qua lá cây và tiếng chim kêu xa xăm.
Đang đi, Ngộ Không bất chợt nghe thấy tiếng hét thất thanh. “Cứu! Có ai cứu tôi với!”
Không chần chừ, Ngộ Không lao về phía tiếng kêu. Hắn chạy nhanh như gió, vượt qua những bụi cây và những gốc cây cổ thụ, cho đến khi thấy một nhóm người dân địa phương đang bị tấn công bởi một đám yêu ma xấu xí.
“Đứng lại! Đừng hòng làm hại họ!” Ngộ Không gầm lên, nhảy vào giữa đám yêu ma, cây thiết bảng trong tay vung lên mạnh mẽ. Những yêu ma đầu tiên bị hắn đánh văng ra xa, chúng rú lên đau đớn.
“Chúng ta có cứu tinh rồi!” Một người dân hô lên, ánh mắt tràn đầy hy vọng.
Ngộ Không không nói gì, chỉ tập trung vào trận chiến. Hắn đánh bại từng con yêu ma, đòn đánh của hắn mạnh mẽ và dứt khoát. Chỉ trong chốc lát, đám yêu ma đã bị đánh tan tác, kẻ sống sót bỏ chạy tán loạn.
Người dân tiến lại gần, khuôn mặt tràn ngập lòng biết ơn. “Cảm ơn ngài đã cứu chúng tôi. Ngài là ai vậy?”
Ngộ Không cười nhẹ, chống cây thiết bảng xuống đất. “Ta là Tôn Ngộ Không, từ Thiên Đình. Các người sao lại bị yêu ma tấn công thế này?”
Vị trưởng làng, một người đàn ông già nua với bộ râu dài, bước tới và đáp lời. “Chúng tôi không biết ngài từ đâu đến, nhưng chúng tôi rất biết ơn sự giúp đỡ của ngài. Ngài có thể đi cùng chúng tôi về làng được không? Chúng tôi sẽ kể hết mọi chuyện cho ngài.”
Ngộ Không gật đầu, đồng ý. Hắn theo người dân về làng, trong lòng đầy những câu hỏi về thế giới lạ lẫm này và nguyên nhân khiến hắn bị triệu hồi đến đây.
“Hy vọng họ có câu trả lời cho ta,” Ngộ Không nghĩ thầm, bước chân vẫn mạnh mẽ và quyết tâm. Hắn biết rằng đây chỉ là khởi đầu của một cuộc phiêu lưu mới, và hắn sẵn sàng đối mặt với bất kỳ thử thách nào để tìm đường trở về.