Ngộ Không Vào Thế Giới Song Song - Chương 10
Chương 10: Trở Về Nhà
Sau buổi tiệc mừng chiến thắng, Ngộ Không, Lục Nhi, Huyền Thanh và các chiến binh khác dành một thời gian ngắn nghỉ ngơi và hồi phục tại ngôi làng. Thế giới đã trở lại hòa bình, và sự hân hoan lan tỏa khắp nơi. Tuy nhiên, trong lòng Ngộ Không vẫn còn đó một nỗi niềm – mong muốn trở về Thiên Đình, nơi hắn thuộc về.
Một buổi sáng, khi mặt trời vừa mọc, Ngộ Không cùng Lục Nhi và Huyền Thanh ngồi trên đỉnh núi nhìn về phía chân trời. Gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm của cây cỏ và sự thanh bình.
“Ngộ Không, ngài đã làm được những điều tuyệt vời cho thế giới này,” Lục Nhi nói, ánh mắt tràn đầy sự kính trọng.
Huyền Thanh gật đầu. “Đúng vậy. Nếu không có ngài, chúng ta không biết liệu có thể sống sót qua những thử thách vừa rồi hay không.”
Ngộ Không mỉm cười, nhưng trong ánh mắt vẫn có chút buồn bã. “Ta rất vui vì đã giúp được các ngươi. Nhưng giờ đây, ta cần phải trở về Thiên Đình. Nơi đó là nhà của ta.”
Lục Nhi và Huyền Thanh nhìn nhau, rồi Lục Nhi nói, “Chúng tôi hiểu. Ngài đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều, và chúng tôi luôn biết ơn ngài.”
Ngộ Không đứng dậy, nhìn lên bầu trời xanh thẳm. “Ta tin rằng vị thần mà chúng ta đã giải thoát sẽ giúp ta trở về.”
Ngay khi hắn nói xong, một luồng ánh sáng chói lòa xuất hiện trước mặt họ. Vị thần mà họ đã giải thoát hiện ra, ánh sáng rực rỡ bao quanh người.
“Ngộ Không, ngươi đã làm được điều vĩ đại. Giờ là lúc ngươi trở về nhà,” vị thần nói, giọng nói trầm ấm và uy nghi.
Ngộ Không cúi đầu cảm ơn. “Cảm ơn ngài đã giúp đỡ. Ta rất biết ơn vì đã có cơ hội được giúp đỡ thế giới này.”
Vị thần gật đầu, giơ tay lên và một cánh cổng ánh sáng xuất hiện trước mặt Ngộ Không. “Hãy bước qua cánh cổng này, ngươi sẽ trở về Thiên Đình.”
Ngộ Không quay lại nhìn Lục Nhi và Huyền Thanh lần cuối. “Ta sẽ không bao giờ quên các ngươi. Hãy sống hạnh phúc và bảo vệ thế giới này.”
Lục Nhi và Huyền Thanh đồng loạt gật đầu, mắt rưng rưng. “Ngài cũng vậy, Ngộ Không. Hãy bảo trọng.”
Ngộ Không bước vào cánh cổng ánh sáng, cảm nhận một luồng năng lượng mạnh mẽ cuốn lấy hắn. Khi ánh sáng tắt, hắn thấy mình đứng giữa Vườn Đào Tiên, nơi mà hắn đã rời đi từ rất lâu.
Mọi thứ ở Thiên Đình vẫn như cũ, yên bình và tươi đẹp. Ngộ Không thở phào nhẹ nhõm, rồi mỉm cười. Hắn biết rằng cuộc phiêu lưu vừa qua đã thay đổi hắn mãi mãi.
Ngộ Không nhìn quanh, thấy các vị thần và tiên nữ đang chào đón hắn trở về. “Ngộ Không, ngươi đã trở về an toàn!” một vị thần nói.
Ngộ Không gật đầu, cảm nhận sự ấm áp từ những người xung quanh. “Đúng vậy. Ta đã trải qua một cuộc phiêu lưu dài và đầy thử thách. Nhưng giờ đây, ta đã trở về.”
Ngộ Không dành thời gian kể lại câu chuyện của mình cho các vị thần và tiên nữ nghe. Họ lắng nghe với sự ngưỡng mộ và kính trọng. Cuộc phiêu lưu của Ngộ Không đã trở thành một huyền thoại mới, được truyền tụng và nhớ mãi.
Vài ngày sau, Ngộ Không ngồi bên cạnh hồ nước trong Vườn Đào Tiên, ngắm nhìn những cánh hoa đào bay trong gió. Hắn biết rằng dù đã trở về nhà, nhưng trái tim hắn luôn mang theo những kỷ niệm và bài học quý báu từ cuộc phiêu lưu ở thế giới song song.
Hắn nhắm mắt, nhớ lại hình ảnh Lục Nhi, Huyền Thanh và những người dân mà hắn đã cứu giúp. Một nụ cười nhẹ hiện lên trên môi Ngộ Không. “Dù ở bất kỳ nơi nào, ta luôn sẵn sàng chiến đấu vì công lý và hòa bình.”
Chương 10 kết thúc với hình ảnh Ngộ Không trở về Thiên Đình, mang theo những kỷ niệm đẹp và bài học quý giá từ cuộc phiêu lưu ở thế giới song song. Hắn biết rằng cuộc hành trình của mình vẫn còn tiếp tục, với nhiều thử thách và khám phá mới đang chờ đợi phía trước. Nhưng với lòng dũng cảm và sự kiên định, Ngộ Không luôn sẵn sàng đối mặt với mọi điều để bảo vệ hòa bình và công lý.