Ngộ Không Vào Thế Giới Song Song - Chương 2
Chương 2: Gặp Gỡ Người Dân Địa Phương
Ngôi làng nơi Ngộ Không đến nằm giữa một thung lũng xanh tươi, bao quanh bởi những dãy núi hùng vĩ. Các ngôi nhà được xây dựng bằng gỗ, đơn giản nhưng ấm cúng. Dân làng đón tiếp Ngộ Không với sự kính trọng và lòng biết ơn sâu sắc.
Vị trưởng làng, ông Lâm, dẫn Ngộ Không vào một ngôi nhà lớn nhất làng. Trong nhà, một bếp lửa cháy sáng, tỏa ra ánh sáng ấm áp và mùi thơm của thức ăn.
“Ngài Ngộ Không, xin mời ngồi,” ông Lâm nói, chỉ vào chiếc ghế gỗ gần bếp lửa. “Ngài chắc hẳn mệt mỏi sau cuộc chiến.”
Ngộ Không gật đầu và ngồi xuống, ánh mắt không rời khỏi vị trưởng làng. “Nói ta nghe về thế giới này và tại sao yêu ma lại hoành hành ở đây.”
Ông Lâm thở dài, đôi mắt lấp lánh nỗi buồn. “Chúng tôi sống trong hòa bình suốt nhiều thế hệ. Nhưng cách đây không lâu, một đại yêu quái xuất hiện và chiếm giữ vùng đất này. Hắn sai khiến bọn yêu ma tàn phá các làng mạc, bắt cóc người dân và cướp bóc tài sản.”
Một người phụ nữ trẻ, có lẽ là con gái ông Lâm, mang đến một bát nước cho Ngộ Không. “Đây, ngài uống nước đi. Tôi là Lục Nhi.”
Ngộ Không nhận lấy bát nước, cảm ơn Lục Nhi bằng một cái gật đầu. “Đại yêu quái đó mạnh đến mức nào? Các ngươi đã cố gắng chống lại hắn như thế nào?”
Ông Lâm lắc đầu. “Chúng tôi đã thử mọi cách, nhưng sức mạnh của hắn quá lớn. Nhiều chiến binh của làng đã hy sinh mà không thể đánh bại hắn. Chúng tôi chỉ còn biết trông chờ vào lời tiên tri về một vị anh hùng từ thế giới khác sẽ đến cứu chúng tôi.”
Ngộ Không đặt bát nước xuống, ánh mắt quyết tâm. “Có lẽ lời tiên tri đó là về ta. Ta sẽ giúp các ngươi đánh bại đại yêu quái. Nhưng trước tiên, ta cần biết thêm về hắn và nơi hắn ẩn náu.”
Lục Nhi ngồi xuống cạnh ông Lâm, nhìn Ngộ Không với ánh mắt đầy hy vọng. “Chúng tôi biết rằng đại yêu quái ẩn náu trong một pháo đài cổ ở phía bắc. Con đường đến đó rất nguy hiểm, nhưng tôi sẽ dẫn đường cho ngài.”
Ngộ Không mỉm cười, đặt tay lên vai Lục Nhi. “Cảm ơn ngươi, Lục Nhi. Chúng ta sẽ cùng nhau chiến đấu và mang lại hòa bình cho ngôi làng này.”
Sáng hôm sau, Ngộ Không cùng Lục Nhi và một số chiến binh của làng bắt đầu hành trình. Họ tiến vào rừng sâu, nơi ánh sáng mặt trời chỉ len lỏi qua những tán cây dày đặc. Ngộ Không dẫn đầu, luôn cảnh giác với mọi nguy hiểm có thể xảy ra.
Trên đường đi, họ gặp phải nhiều yêu ma nhỏ, nhưng tất cả đều bị Ngộ Không và các chiến binh nhanh chóng đánh bại. Mỗi trận chiến, Lục Nhi đều ghi lại các dấu hiệu, bản đồ, để xác định con đường đến pháo đài của đại yêu quái.
“Ngươi rất thông minh, Lục Nhi,” Ngộ Không nhận xét sau một trận chiến. “Những ghi chép của ngươi sẽ giúp chúng ta rất nhiều.”
Lục Nhi cười nhẹ, đôi mắt ánh lên niềm tin. “Cảm ơn ngài, Ngộ Không. Tôi sẽ cố gắng hết sức để hỗ trợ ngài.”
Sau nhiều ngày hành trình, nhóm của Ngộ Không cuối cùng cũng đến được một khu vực âm u hơn trong rừng. Không khí trở nên lạnh lẽo, và một cảm giác rùng rợn lan tỏa khắp nơi.
“Chúng ta đã gần đến pháo đài của đại yêu quái,” Lục Nhi nói, giọng cô nhỏ lại vì sự sợ hãi.
Ngộ Không siết chặt cây thiết bảng trong tay, ánh mắt quyết tâm. “Chúng ta sẽ đánh bại hắn. Đây là điều mà ta phải làm để trở về nhà và cứu lấy ngôi làng này.”
Kết thúc chương 2, Ngộ Không và nhóm của mình đứng trước ngưỡng cửa của một trận chiến lớn. Họ đã sẵn sàng đối mặt với những thử thách mới, với hy vọng mang lại hòa bình cho thế giới này.