Ngọc Hoàng Và Hậu Nghệ - Chương 2
Chương 2: Tai họa từ Mặt Trời
Nhân gian đang chìm trong cảnh hỗn loạn và đau khổ. Mười Mặt Trời xuất hiện cùng lúc trên bầu trời, thiêu đốt mọi thứ dưới mặt đất. Nước trong các con sông và ao hồ bốc hơi, cây cối khô héo, mùa màng bị phá hủy, và động vật cùng con người chịu đựng nỗi đau khổ khôn lường. Khắp nơi vang lên tiếng khóc than và cầu nguyện.
Trên Thiên Đình, Ngọc Hoàng đứng trước cung điện, đôi mắt quan sát cảnh tượng đau lòng dưới trần gian. Thái Bạch Kim Tinh và Thần Nông đứng bên cạnh, vẻ mặt nghiêm nghị và lo lắng.
Ngọc Hoàng: (trầm ngâm) “Chúng ta không thể để tình trạng này kéo dài thêm nữa. Hậu Nghệ đã nhận nhiệm vụ, nhưng liệu anh ta có thể đối phó với mười Mặt Trời không?”
Thái Bạch Kim Tinh: (gật đầu) “Bẩm Ngọc Hoàng, Hậu Nghệ là cung thủ vô song. Thần tin rằng anh ta sẽ tìm ra cách để cứu nhân gian.”
Trong khi đó, Hậu Nghệ đã xuống trần gian và chứng kiến tận mắt cảnh tượng khủng khiếp mà người dân đang phải chịu đựng. Anh đứng trên một ngọn đồi, nhìn xuống những cánh đồng khô cằn và những dòng sông cạn nước. Trái tim anh quặn thắt vì thương xót.
Hậu Nghệ: (quyết tâm) “Mình phải hành động ngay lập tức. Mình không thể để nhân gian chịu đựng thêm nữa.”
Anh giương cây cung thần, chuẩn bị những mũi tên vàng, rồi nhắm vào những Mặt Trời trên bầu trời. Những tia nắng chói chang khiến anh phải nheo mắt lại, nhưng anh vẫn giữ vững tay, tập trung tinh thần.
Hậu Nghệ: (lẩm bẩm) “Mũi tên này, hãy bay đi và cứu lấy nhân gian.”
Với một cú giương cung mạnh mẽ, Hậu Nghệ bắn ra mũi tên đầu tiên. Mũi tên lao vút lên bầu trời, xé tan không gian và xuyên qua một Mặt Trời, khiến nó rơi xuống như một viên đá lửa khổng lồ. Bầu trời bớt chói chang hơn, nhưng vẫn còn chín Mặt Trời khác đang thiêu đốt.
Người dân: (kêu lên vui mừng) “Một Mặt Trời đã rơi! Chúng ta có hy vọng rồi!”
Nhưng Hậu Nghệ biết rằng công việc của mình chưa xong. Anh tiếp tục giương cung và bắn hạ từng Mặt Trời một, mỗi lần đều là một sự nỗ lực to lớn. Mũi tên thứ hai, thứ ba, rồi thứ tư, từng Mặt Trời một lần lượt rơi xuống, ánh sáng chói lòa dần biến mất, thay vào đó là bầu trời trở nên dịu mát hơn.
Hậu Nghệ: (thở hổn hển) “Chỉ còn lại một Mặt Trời cuối cùng.”
Khi chỉ còn một Mặt Trời duy nhất, Hậu Nghệ ngừng lại, không bắn nữa. Anh biết rằng một Mặt Trời duy nhất đủ để chiếu sáng và duy trì sự sống trên trái đất. Người dân nhìn lên bầu trời với niềm vui và sự cảm kích vô bờ bến.
Người dân: (vui mừng, hô vang) “Hậu Nghệ! Hậu Nghệ! Anh hùng của chúng ta!”
Hậu Nghệ mỉm cười, nhìn xuống những người dân vui mừng. Anh biết rằng mình đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng cũng biết rằng đây chỉ là bước đầu. Anh phải trở về Thiên Đình để báo cáo với Ngọc Hoàng.
Hậu Nghệ: (lẩm bẩm) “Cảm ơn các vị thần đã tin tưởng và trao cho ta sức mạnh. Giờ đây, ta phải trở về và báo cáo kết quả này.”
Trên Thiên Đình, Ngọc Hoàng và các vị thần đang chờ đợi với niềm hy vọng. Khi Hậu Nghệ trở về, họ nhìn thấy ánh mắt và gương mặt của anh, biết rằng anh đã thành công. Ngọc Hoàng mỉm cười, bước tới và đặt tay lên vai Hậu Nghệ.
Ngọc Hoàng: (trầm giọng) “Hậu Nghệ, khanh đã làm rất tốt. Nhân gian biết ơn khanh, và ta cũng vậy. Khanh đã mang lại hòa bình và sự sống cho thế giới này.”
Hậu Nghệ: (cúi đầu) “Bẩm Ngọc Hoàng, thần chỉ làm tròn bổn phận của mình. Thần sẽ luôn sẵn lòng phục vụ vì lợi ích của nhân gian.”
Ngọc Hoàng gật đầu, lòng tràn đầy sự kính trọng đối với Hậu Nghệ. Các vị thần cùng cúi đầu chào mừng người anh hùng, biết rằng họ đã chứng kiến một sự kiện lịch sử, một câu chuyện về lòng dũng cảm và sự hy sinh vì nhân loại.