Ngọn Lửa Vĩnh Cửu - Chương 1
Chương 1: Khởi nguồn
Ngọn núi Đá Sấm nằm sừng sững giữa rừng già, là nơi người dân bộ tộc Aba tin rằng các vị thần của bầu trời cư ngụ. Từ trên đỉnh núi, mỗi khi trời giông bão, những tia chớp sáng lóa cắt ngang bầu trời, đánh xuống mặt đất, tạo ra tiếng nổ vang dội khắp khu rừng. Đối với người của bộ tộc Aba, mỗi lần chớp nhoáng và tiếng sấm rền vang là một dấu hiệu của sự giận dữ từ các vị thần.
Tora, một thợ săn trẻ, nhìn chằm chằm lên bầu trời tối đen. “Chúng ta phải nhanh lên,” anh nói, đôi mắt lo lắng. “Sấm sét đến rồi, trời sắp nổi giông lớn.”
Naya, em gái của Tora, cũng là một thợ săn lành nghề, gật đầu. “Đúng vậy. Nhưng còn những con thú? Chúng ta không thể về làng mà không có gì trong tay.”
Tora cau mày, nhìn quanh khu rừng rậm rạp. “Sẽ chẳng có con thú nào dám ra ngoài trong cơn bão này. Chúng ta cũng không nên mạo hiểm. Hãy quay về.”
Hai anh em chạy nhanh qua những cánh rừng tối tăm, những tia chớp càng lúc càng sáng rực. Khi họ đến bìa rừng gần hang đá nơi bộ tộc của họ trú ngụ, một tia sét đánh thẳng vào cây đại thụ khổng lồ gần đó. Ngay lập tức, cây bắt lửa, lửa cháy lan tỏa ra xung quanh, khiến bóng tối của đêm trở nên rực sáng.
Naya hét lên, “Tora, nhìn kìa!”
Tora quay lại, mắt mở to kinh ngạc khi nhìn thấy ngọn lửa cháy dữ dội. “Lửa! Thần sấm đã gửi lửa xuống đất!”
Cả hai đứng chôn chân, mắt không rời khỏi cảnh tượng kỳ diệu trước mắt. Đây là lần đầu tiên họ được nhìn thấy lửa gần như vậy. Naya run rẩy nói, “Chúng ta… chúng ta có nên lại gần không?”
Tora lắc đầu. “Không! Nó nguy hiểm, chúng ta không biết lửa sẽ làm gì. Có thể nó sẽ thiêu rụi cả khu rừng này.”
Nhưng có điều gì đó trong ánh sáng của ngọn lửa cuốn hút họ, sự ấm áp từ nó khác biệt với cái lạnh giá của đêm. Họ đứng đó, bị cuốn hút bởi vẻ đẹp và sự hùng vĩ của ngọn lửa, cho đến khi nghe thấy tiếng gọi từ phía sau.
“Tora! Naya!” Một người đàn ông lớn tuổi với bộ râu dài, cầm theo một cây gậy, chạy đến. Đó là Kai, người già làng.
“Kai!” Tora kêu lên. “Nhìn kìa! Lửa từ thần sấm!”
Kai nhìn ngọn lửa bùng lên, ánh sáng phản chiếu trong đôi mắt đầy kinh nghiệm của ông. Ông bước chậm rãi về phía ngọn lửa, tay đưa lên cẩn thận, cảm nhận hơi nóng từ xa. “Thần sấm đã gửi một món quà,” Kai nói, giọng ông trầm ấm và đầy vẻ suy tư. “Nhưng chúng ta phải biết cách đối xử với nó.”
Tora và Naya nhìn nhau, rồi cùng bước theo Kai về phía ngọn lửa. Lần đầu tiên trong đời, họ cảm nhận được sự ấm áp bao trùm lấy cơ thể, xua tan cái lạnh lẽo của đêm. Kai nói tiếp, “Lửa có thể bảo vệ chúng ta khỏi thú dữ, nó có thể sưởi ấm chúng ta, nhưng nó cũng có thể hủy diệt nếu chúng ta không cẩn thận.”
“Chúng ta có thể giữ lửa này không, Kai?” Naya hỏi, mắt cô ánh lên sự tò mò.
Kai suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu. “Chúng ta phải học cách giữ lửa này. Nó sẽ là một phần của bộ tộc chúng ta, một phần của cuộc sống chúng ta. Nhưng nhớ, nó là một sức mạnh mà chúng ta phải tôn trọng và không được xem thường.”
Tora quay sang Naya, ánh mắt anh tràn đầy quyết tâm. “Chúng ta sẽ mang lửa này về hang đá. Đây là điều chúng ta phải làm cho cả bộ tộc.”
Cả ba người cùng nhau tìm cách giữ lửa, lấy những cành cây khô để tiếp thêm nhiên liệu. Khi họ quay trở lại hang đá của bộ tộc, mọi người trong làng đều đổ xô đến, mắt mở to ngạc nhiên trước ánh sáng và sự ấm áp mà họ mang về.
Kai giơ cao tay, giọng ông vang lên đầy uy nghiêm. “Đây là món quà từ thần sấm. Từ hôm nay, lửa sẽ là bạn đồng hành của chúng ta. Nhưng hãy nhớ, phải đối xử với nó bằng sự tôn kính và cẩn trọng.”
Từ đó, ngọn lửa trở thành trung tâm của mọi hoạt động trong bộ tộc. Mỗi đêm, người dân ngồi quây quần quanh ngọn lửa, kể cho nhau nghe những câu chuyện, chia sẻ kinh nghiệm và bảo vệ nhau khỏi bóng tối và cái lạnh của đêm dài. Ngọn lửa không chỉ là một công cụ, mà là biểu tượng của sự sống, của sức mạnh và của tương lai mà họ sẽ cùng nhau xây dựng.
Đêm đó, khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ, Tora vẫn ngồi bên ngọn lửa, mắt nhìn chằm chằm vào những tia lửa bay lên trời cao. Anh biết rằng, từ ngày hôm nay, cuộc sống của họ đã thay đổi mãi mãi.