Ngựa Và Lạc Đà - Chương 2
Chương 2: Những Đêm Tâm Sự
Ánh trăng sáng tỏ lấp lánh trên bầu trời, những ngôi sao như những viên ngọc quý rơi giữa bóng đêm. Cả sa mạc trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng gió nhẹ nhàng thổi qua những cồn cát. Arin quyết định thám hiểm tới gần oasi, nơi bộ lạc lạc đà đang sinh sống, trong hy vọng tìm kiếm một cách giải quyết hòa bình.
Layla ngồi bên bờ nước, ánh mắt trĩu nặng. Cô biết rằng cuộc chiến sắp xảy ra sẽ mang lại tổn thất cho cả hai bên. Bỗng nhiên, tiếng chân truyền đến, cô quay lại và nhận ra Arin đang tiến lại gần.
“Arin?” Layla gọi, ngạc nhiên nhưng cũng lo lắng. “Tại sao ngươi lại đến đây vào lúc này?”
“Ta muốn nói chuyện,” Arin trả lời, giữ khoảng cách nhưng không thiếu phần nghiêm túc. “Chúng ta không thể để cuộc chiến xảy ra. Nó sẽ chỉ mang lại đau thương cho cả hai bộ lạc.”
“Ngươi nghĩ ta không biết điều đó sao?” Layla đáp, giọng cô cứng rắn. “Nhưng nếu không chiến đấu, bộ lạc lạc đà của ta sẽ bị bỏ đói. Ngươi không hiểu được áp lực mà chúng ta đang phải đối mặt.”
Arin tiến lại gần hơn, ánh mắt chân thành: “Ta hiểu, nhưng có lẽ có cách khác. Chúng ta có thể cùng nhau tìm một nguồn nước mới, chia sẻ sự sống thay vì chiến đấu.”
Layla khẽ lắc đầu: “Ngươi không biết điều đó khó khăn thế nào. Chúng ta đã sống trong sa mạc này hàng trăm năm, và nguồn nước này là thứ quý giá nhất mà cả hai bộ lạc đều cần.”
“Nhưng nếu cuộc chiến nổ ra, cả hai bên sẽ mất tất cả,” Arin nói, giọng anh trở nên dịu dàng hơn. “Hãy nghĩ về người dân của chúng ta, về những đứa trẻ đang chờ đợi nước uống.”
Layla im lặng, ánh mắt cô nhìn về phía dòng nước. “Ngươi muốn ta tin vào điều này? Rằng ngươi sẽ cùng ta đi tìm nguồn nước mới?”
“Ta sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết,” Arin khẳng định, quyết tâm trong giọng nói. “Hãy cho ta cơ hội, Layla. Chúng ta có thể là đồng minh thay vì kẻ thù.”
Một khoảng lặng bao trùm không gian, cả hai đều cảm nhận được sức nặng của quyết định này. Layla cảm thấy trong lòng một mảnh ghép lạ lùng, khi những ký ức về thời kỳ hòa bình trở về.
“Được rồi,” cuối cùng cô nói, giọng mềm mỏng hơn. “Ta sẽ thử. Nhưng nếu ngươi phản bội, ta sẽ không ngần ngại bảo vệ bộ lạc của mình.”
“Ta không có ý định đó,” Arin đáp, đôi mắt ánh lên sự chân thành. “Cùng nhau, chúng ta có thể tìm ra con đường đúng đắn.”
Họ ngồi bên nhau dưới ánh trăng, tâm sự về những hy vọng và nỗi lo lắng của cả hai bộ lạc. Hai thế giới khác biệt đã bắt đầu tìm thấy những điểm chung, và giữa bão táp của cuộc chiến, một tia sáng của hòa bình đã lóe lên.
Khi đêm dần trôi qua, cả hai biết rằng cuộc hành trình tìm kiếm nguồn nước mới sẽ không dễ dàng, nhưng ít nhất, họ đã có nhau để chia sẻ.