Người Bảo Vệ Từ Trong Bóng Tối - Chương 1
Chương 1: Thành Phố Tối Tăm
Thành Phố Xám, một cái tên mang đầy sự ảm đạm, luôn chìm trong một lớp sương mù dày đặc, không bao giờ thấy ánh sáng mặt trời. Bầu trời luôn xám xịt, như thể nó đã bỏ quên thành phố này từ lâu. Dưới những ánh đèn mờ ảo, những con hẻm tối tăm là nơi mà nỗi sợ hãi và bí ẩn hoành hành, nơi mà mọi thứ đều trở nên bất ổn và khó lường.
Dương, một người đàn ông trong độ tuổi ngoài ba mươi, sống trong thành phố này. Anh làm việc như một thợ sửa chữa đồ điện, một công việc tạm bợ nhưng lại là nguồn sống chính của anh. Mặc dù cuộc sống của Dương khá đơn điệu và nghèo nàn, nhưng anh vẫn giữ một cái nhìn lạc quan, điều này ít nhiều khiến anh nổi bật giữa những người dân u ám của thành phố.
Một buổi tối, Dương kết thúc một ngày làm việc muộn, ánh đèn của các cửa hàng xung quanh đều tắt ngấm. Anh bước ra khỏi cửa hàng sửa chữa của mình và đi bộ về nhà, một căn hộ nhỏ nằm trên tầng ba của một tòa nhà cũ kỹ. Đường phố vắng vẻ, chỉ có tiếng bước chân của anh và tiếng gió thổi qua các ngõ hẻm.
Dương: (nhìn xung quanh, thở dài) “Lại một đêm nữa trong sự tăm tối này.”
Anh tiếp tục đi, cho đến khi một tiếng động kỳ lạ từ phía hẻm tối thu hút sự chú ý của anh. Âm thanh là những tiếng kêu cứu yếu ớt, làm dấy lên sự lo lắng trong lòng Dương. Anh quyết định kiểm tra, bước vào con hẻm, nơi ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn đường yếu ớt không đủ để chiếu sáng hết mọi ngóc ngách.
Khi Dương tiến gần hơn, anh nhìn thấy một cảnh tượng đáng sợ: một người đàn ông đang bị một bóng ma đen tối tấn công. Bóng ma, với những đường nét mờ ảo và hình dáng biến dạng, dường như hút đi sự sống của người đàn ông.
Dương: (kêu lên) “Này! Dừng lại!”
Bóng ma quay lại, đôi mắt đỏ rực của nó ánh lên trong bóng tối, khiến cho Dương cảm thấy run rẩy. Anh nhìn quanh, tìm kiếm một cách để giúp đỡ. Đột nhiên, một cảm giác lạ lẫm xuất hiện trong tay anh. Dương thấy như có một nguồn sức mạnh kỳ diệu đang chảy qua cơ thể mình.
Bóng Ma: (gầm gừ) “Ngươi không thể cứu được hắn!”
Dương: (cố gắng kiềm chế sự sợ hãi, giơ tay lên) “Tôi không biết mình sẽ làm gì, nhưng tôi không thể đứng nhìn.”
Dương cảm nhận được một ánh sáng kỳ diệu phát ra từ tay mình. Ánh sáng này ngày càng sáng hơn, chiếu rọi vào bóng ma, khiến nó rít lên và co rúm lại. Người đàn ông nằm trên đất, nhìn Dương với ánh mắt đầy kinh ngạc.
Người Đàn Ông: (yếu ớt) “Cảm ơn… cảm ơn anh.”
Bóng ma dần bị ánh sáng từ tay Dương làm tan biến, và sự yên tĩnh lại bao trùm lên con hẻm. Dương quay sang người đàn ông, đang ngồi dậy và thở dốc.
Dương: (hơi lo lắng) “Anh có ổn không?”
Người Đàn Ông: (cố gắng đứng dậy) “Tôi… tôi không biết chuyện gì vừa xảy ra. Nhưng anh… anh đã cứu tôi. Tôi cảm thấy như có điều gì đó rất mạnh mẽ từ tay anh.”
Dương nhìn tay mình, ánh sáng đã mờ dần và biến mất. Anh cảm thấy có điều gì đó thay đổi trong mình, nhưng không thể hiểu rõ.
Dương: (chậm rãi) “Tôi không biết điều gì đã xảy ra, nhưng tôi cảm thấy mình cần phải tìm hiểu.”
Người đàn ông gật đầu và lảo đảo đứng dậy.
Người Đàn Ông: “Có thể anh nên gặp Linh. Cô ấy biết nhiều về những thứ không thể giải thích được trong thành phố này. Cô ấy có thể giúp anh hiểu hơn.”
Dương cảm ơn người đàn ông và quyết định tìm đến Linh, một người sống ẩn dật nhưng được đồn đại là có kiến thức sâu rộng về các hiện tượng kỳ bí. Cảm giác về một nhiệm vụ quan trọng đang bắt đầu hình thành trong đầu Dương, và cuộc hành trình tìm hiểu khả năng mới của mình đã chính thức bắt đầu.