Người Cố Vấn Từ Biển Cả - Chương 2
Chương 2: Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh
Sau nhiều tháng trời chuẩn bị, Alaric Fenton đã tổ chức một buổi lễ khởi động hạm đội thương mại đầu tiên của mình tại bến cảng. Không khí sôi động, mọi người tụ tập đông đủ, từ thương nhân đến thuyền trưởng và thậm chí cả những người dân địa phương. Ngọn cờ của hạm đội vẫy cao, biểu tượng cho hy vọng và quyết tâm.
“Chào mừng mọi người đến với ngày hôm nay!” Alaric đứng trên một chiếc thuyền nhỏ, đôi mắt sáng lấp lánh. “Chúng ta đang đứng trước ngưỡng cửa của một kỷ nguyên mới. Hôm nay, chúng ta không chỉ khởi động một hạm đội, mà còn khởi đầu một giấc mơ! Một giấc mơ về một nước Anh hùng mạnh trên biển!”
Mọi người vỗ tay cổ vũ. Đang trong lúc không khí phấn khởi, một tiếng chuông vang lên, thông báo sự xuất hiện của Nữ hoàng Elizabeth I. Alaric cảm thấy trái tim mình đập nhanh. Được gặp gỡ Nữ hoàng là một vinh dự lớn lao và cũng là cơ hội để anh thể hiện tầm nhìn của mình.
Khi Nữ hoàng bước xuống từ chiếc kiệu, ánh sáng mặt trời lấp lánh trên chiếc vương miện, vẻ uy nghi của bà thu hút mọi ánh nhìn. “Xin chào tất cả các bạn,” Nữ hoàng nói, giọng nói vang vọng, đầy quyền lực. “Hôm nay, tôi đến đây để chứng kiến khởi đầu của một cuộc phiêu lưu. Alaric, ngươi là người đã đứng lên để thực hiện giấc mơ này. Hãy cho ta biết về kế hoạch của ngươi.”
Alaric cảm thấy tim mình như ngừng đập. “Thưa Nữ hoàng,” anh nói, giọng hơi run nhưng đầy quyết tâm. “Chúng ta sẽ xây dựng một hạm đội thương mại mạnh mẽ, có khả năng khám phá và bảo vệ những tuyến đường thương mại mới. Chúng ta sẽ không chỉ giao thương, mà còn khẳng định quyền lực của nước Anh trên biển.”
Nữ hoàng nhìn anh chăm chú. “Ngươi có thể làm được điều đó không? Biển cả không dễ dàng gì, và kẻ thù luôn rình rập.”
“Tôi tin rằng chúng ta có thể,” Alaric đáp, giọng mạnh mẽ hơn. “Chúng ta sẽ kết hợp giữa thương mại và quân sự. Với hạm đội này, chúng ta có thể chống lại hải tặc và mở rộng lãnh thổ thương mại của mình.”
Nữ hoàng gật đầu, vẻ suy nghĩ hiện lên trên nét mặt. “Vậy, hãy cho ta thấy ngươi thực sự có tài năng.”
Ngày hôm sau, Alaric cùng với các thuyền trưởng chuẩn bị cho chuyến đi đầu tiên. Một chiếc tàu khổng lồ, được đặt tên là Huyền Thoại, sẽ là con tàu dẫn đầu trong hạm đội. Khi Alaric kiểm tra từng chi tiết trên con tàu, một thuyền trưởng lớn tuổi, Thuyền trưởng Barnaby, bước tới.
“Cậu có chắc chắn về điều này không, Alaric?” Barnaby hỏi, ánh mắt nghiêm nghị. “Biển cả đầy rẫy những nguy hiểm. Nhiều người đã thất bại khi cố gắng chinh phục nó.”
“Tôi hiểu điều đó, thuyền trưởng,” Alaric đáp. “Nhưng nếu chúng ta không dám thử thách, chúng ta sẽ không bao giờ biết được khả năng của mình. Hãy tin vào tầm nhìn của chúng ta.”
Barnaby gật đầu, nhưng vẫn chưa hoàn toàn thuyết phục. “Tôi sẽ theo cậu, nhưng hãy chuẩn bị cho những điều tồi tệ nhất.”
Buổi sáng hôm sau, hạm đội khởi hành. Những chiếc tàu vươn mình ra khơi, cánh buồm căng gió. Alaric đứng trên boong tàu Huyền Thoại, nhìn ra biển khơi bao la, nơi mà những giấc mơ đang chờ đón.
“Đến bến cảng Bristol đầu tiên!” Alaric ra lệnh, giọng quyết đoán. “Chúng ta sẽ tìm kiếm những cơ hội mới!”
Khi họ di chuyển qua những con sóng, bỗng một cơn bão lớn ập đến. Gió thổi mạnh, sóng cao như núi. Các thuyền trưởng hối hả điều khiển tàu, nhưng biển cả vẫn không ngừng gào thét.
“Alaric! Chúng ta cần phải điều chỉnh cánh buồm!” Barnaby hét lên, giọng đầy lo lắng.
“Đúng vậy! Tất cả mọi người, chuẩn bị!” Alaric hô to, nhưng trong lòng anh cũng đầy lo âu. “Chúng ta không thể quay lại!”
Hạm đội bị cuốn vào cơn bão, sóng đánh mạnh vào mạn tàu, khiến con tàu lắc lư dữ dội. Alaric và Barnaby cùng nhau làm việc, cố gắng giữ con tàu vững vàng. Cuối cùng, sau nhiều nỗ lực, họ cũng vượt qua cơn bão.
Khi biển lặng lại, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. “Chúng ta đã sống sót!” một thuyền viên kêu lên, sự phấn khởi lan tỏa khắp con tàu.
“Nhưng còn đường phía trước,” Barnaby nói, vẻ nghiêm túc. “Chúng ta không thể chủ quan. Biển cả luôn đầy bất ngờ.”
Alaric gật đầu, nhưng trong lòng anh đầy quyết tâm. “Chúng ta đã vượt qua thử thách đầu tiên. Đó chính là dấu hiệu cho những điều tốt đẹp hơn phía trước.”
Cuối cùng, sau nhiều ngày trên biển, họ đến bến cảng Bristol. Alaric bước xuống tàu, lòng đầy hy vọng. “Đây sẽ là nơi bắt đầu cho những cơ hội mới,” anh nói với Barnaby và các thuyền trưởng khác.
Trong khi đó, một thương nhân lớn từ Bristol, Thương nhân Harold, đã nghe tin về hạm đội của Alaric. Ông ta tiếp cận Alaric với ánh mắt tò mò. “Cậu chính là Alaric Fenton? Người đã dẫn dắt hạm đội đầu tiên của Anh?”
“Vâng, thưa ngài,” Alaric tự hào đáp.
“Ta đã nghe về những thành công và thử thách của cậu. Ta muốn thảo luận về việc hợp tác.” Harold nói, ánh mắt sáng lên.
“Cảm ơn ngài, đó là một cơ hội tuyệt vời!” Alaric nói, cảm giác hồi hộp trong lòng.
Chương này kết thúc với một cái bắt tay giữa Alaric và Harold, biểu tượng cho sự khởi đầu của những mối quan hệ thương mại mới, mở ra những cánh cửa cho một tương lai đầy hứa hẹn. Alaric hiểu rằng cuộc hành trình của mình mới chỉ bắt đầu, và những thách thức còn lớn hơn đang chờ đón ở phía trước.