Người Đàn Bà Hai Mặt - Chương 1
Chương 1: Xuyên Không
Tiểu Bảo, một luật sư nổi tiếng trong giới tư pháp hiện đại, vừa kết thúc một trong những vụ án phức tạp nhất sự nghiệp. Áp lực công việc đè nặng lên đôi vai anh suốt nhiều tháng, nhưng cuối cùng, anh đã chiến thắng. Mặc dù vậy, tâm trí anh vẫn mệt mỏi, cần một chút thư giãn.
Sau khi rời khỏi văn phòng luật của mình, Tiểu Bảo quyết định đi dạo bộ quanh khu phố cũ quen thuộc. Gió đêm se lạnh, nhưng không làm dịu đi cảm giác lạc lõng trong lòng anh. Bất chợt, khi đi qua một con hẻm nhỏ ít người qua lại, một luồng ánh sáng lạ thường lóe lên từ phía trước. Tiểu Bảo dừng bước, tò mò nhìn quanh, nhưng không có gì đặc biệt. Anh bước thêm vài bước thì cảm giác chân mình dường như lún sâu xuống đất.
“Chuyện gì thế này?” – anh thốt lên, khi mặt đất dưới chân rung chuyển mạnh mẽ. Mọi thứ xung quanh trở nên mờ mịt, và trước khi anh kịp phản ứng, một lực vô hình kéo anh vào xoáy lốc của ánh sáng.
Khi Tiểu Bảo tỉnh dậy, anh cảm thấy nền đất cứng dưới lưng và không khí có mùi hương của cỏ dại. Mở mắt ra, cảnh tượng trước mặt khiến anh choáng váng. Thay vì những tòa nhà cao tầng hiện đại, anh thấy mình đang nằm giữa một con đường đất, xung quanh là những căn nhà cổ kính và người dân ăn mặc như trong phim cổ trang.
“Đây là đâu?” – Tiểu Bảo lẩm bẩm, hoang mang nhìn quanh.
Anh đứng dậy, chạm tay vào ngực mình để chắc chắn rằng mọi thứ vẫn ổn. Nhưng tiếng rì rầm của những người qua lại và tiếng vó ngựa gõ nhịp trên đường không hề giống với thế giới mà anh biết. Những người dân nhìn anh với ánh mắt tò mò, như thể anh là một sinh vật kỳ lạ đến từ nơi nào đó xa lắm.
“Ngươi là ai? Tại sao mặc y phục kỳ quái như vậy?” – Một giọng nói cứng rắn vang lên sau lưng Tiểu Bảo.
Anh quay lại, đối diện với một người đàn ông trung niên mặc trang phục quan viên, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào bộ đồ âu phục hiện đại của Tiểu Bảo.
“Ta… Ta…,” Tiểu Bảo lúng túng. “Tôi là Tiểu Bảo. Tôi đến từ… một nơi rất xa.”
Người đàn ông nhướng mày. “Nơi xa? Ngươi nói thật kỳ lạ. Đây là thời đại nhà Đường, ngươi không biết hay sao?”
Tiểu Bảo sững sờ. “Nhà Đường? Sao có thể…?” Anh cắn môi, cố gắng giữ bình tĩnh trước cú sốc. “Được rồi, tôi cần thời gian để hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ông là ai?”
Người đàn ông nghiêng đầu, ánh mắt sắc lạnh dịu xuống đôi chút. “Ta là Lưu An, một quan chức triều đình. Ngươi rõ ràng không thuộc về nơi này, nhưng có điều gì đó ở ngươi… thú vị.” Lưu An nhìn Tiểu Bảo từ đầu đến chân, như thể đang đánh giá anh.
Tiểu Bảo thở hắt ra, rồi gật đầu. “Đúng, tôi không thuộc về nơi này. Tôi đến từ tương lai, và không biết bằng cách nào tôi lại bị đưa về đây.”
“Futurum?” Lưu An khẽ nhíu mày. “Ngươi đang nói điều gì khó hiểu. Nhưng không sao, ta có cách để thử thách xem ngươi có nói thật hay không.”
Trước khi Tiểu Bảo kịp phản ứng, Lưu An vỗ tay ra hiệu cho một người lính đi tới. “Ngươi đi theo ta,” ông nói, giọng lạnh lùng. “Ta sẽ kiểm tra xem người của tương lai như ngươi có thể giúp ta hay không. Triều đình đang điều tra một vụ án mạng, và ta cần một trí tuệ sắc bén để phá giải những bí ẩn.”
Tiểu Bảo cười khổ. “Tôi là luật sư. Điều tra án mạng là công việc của tôi.”
Lưu An bật cười lớn. “Tốt, tốt! Vậy ngươi sẽ có cơ hội chứng tỏ tài năng của mình. Có một vụ án vừa xảy ra ở phủ Phu nhân Lý – chồng bà ta đột ngột qua đời, và bà ta bị tình nghi là kẻ giết người. Ngươi sẽ giúp ta điều tra.”
Tiểu Bảo lùi lại một bước. “Khoan đã, tôi không quen thuộc với hệ thống luật pháp ở đây, và còn rất nhiều điều tôi không hiểu…”
“Không quan trọng,” Lưu An ngắt lời. “Ngươi có kiến thức đặc biệt mà ta chưa từng thấy. Ta tin rằng ngươi sẽ giúp ta phá vụ án này. Nếu thành công, ngươi sẽ được hưởng nhiều đặc quyền. Còn nếu thất bại…” Ông để lại câu nói lửng lơ, nhưng ánh mắt sắc lạnh của ông khiến Tiểu Bảo hiểu rằng hậu quả sẽ không dễ chịu chút nào.
Nhìn Lưu An đầy quyết tâm, Tiểu Bảo nhận ra mình không còn lựa chọn nào khác. Anh phải tiếp nhận thử thách, không chỉ để tự cứu mình mà còn để tìm hiểu làm cách nào quay trở lại thế giới của mình.
“Được rồi,” Tiểu Bảo thở dài, rồi ngẩng cao đầu. “Tôi sẽ giúp ông.”
Lưu An gật đầu, vẻ hài lòng hiện rõ trên khuôn mặt. “Tốt lắm. Ngươi sẽ không thất vọng vì đã chọn con đường này.”
Cả hai bắt đầu bước đi về phía phủ Phu nhân Lý. Tiểu Bảo vừa đi vừa nhìn quanh, cố gắng nắm bắt mọi thứ xung quanh. Anh biết rằng mình không chỉ đang đối mặt với một vụ án mạng thông thường, mà còn phải đối mặt với cả một thế giới mới, đầy bí ẩn và nguy hiểm.
“Chào mừng ngươi đến với thời Đường,” Lưu An nói, giọng khẽ khàng nhưng đầy sức nặng. “Tương lai của ngươi ở đây sẽ không dễ dàng, nhưng cũng vô cùng thú vị.”