Người Đàn Bà Hai Mặt - Chương 2
Chương 2: Vụ Án Bắt Đầu
Trời đã sẩm tối khi Tiểu Bảo và Lưu An tiến đến trước cổng phủ Phu nhân Lý. Dinh thự của bà to lớn và bề thế, tường gạch cao vút, cửa chính trang nghiêm được canh gác bởi hai lính vệ. Từ bên ngoài, nơi này trông không khác gì một pháo đài kiên cố, nhưng lại mang không khí u ám, nặng nề.
“Phu nhân Lý là một người đàn bà quyền lực,” Lưu An nói nhỏ, mắt không rời cánh cổng gỗ lớn. “Chồng bà ta, Trần Vĩnh Phong, là một thương nhân giàu có và được triều đình tín nhiệm. Tuy nhiên, vài năm gần đây, có những lời đồn rằng quyền lực của bà ta đã vượt qua cả chồng mình.”
“Và ông ấy đã chết,” Tiểu Bảo nói, giọng thận trọng. “Tại sao bà ta bị tình nghi?”
Lưu An mỉm cười mờ ám. “Ngươi sẽ tự mình tìm ra. Ta chỉ có thể nói rằng đây không phải là một vụ án đơn giản.”
Cả hai bước vào phủ, được lính canh mở cổng sau khi Lưu An trình ra thẻ bài quan chức. Bên trong phủ Phu nhân Lý, mọi thứ đều yên tĩnh đến đáng sợ. Không một âm thanh thừa thãi, chỉ có tiếng gió nhẹ thổi qua những tán cây trong sân. Bầu không khí dường như đè nặng lên vai Tiểu Bảo, khiến anh cảm giác như đang bước vào một thế giới khác.
Người quản gia già cúi đầu đón tiếp họ, rồi dẫn hai người đến một gian phòng lớn, nơi Phu nhân Lý đang ngồi uống trà. Bà ta khoảng chừng bốn mươi tuổi, khuôn mặt tinh xảo nhưng lạnh lùng, đôi mắt sắc bén lóe lên ánh nhìn đầy toan tính. Bộ y phục lụa mềm mại bao phủ thân hình gầy guộc nhưng vững chãi, tạo cảm giác bà ta không hề dễ dàng khuất phục.
“Lưu đại nhân, thật hân hạnh được đón tiếp ngài,” Phu nhân Lý cất giọng trầm ấm nhưng xa cách. Đôi mắt bà chỉ liếc nhẹ qua Tiểu Bảo trước khi dừng lại ở Lưu An. “Vị này là…?”
“Đây là Tiểu Bảo, một người có kiến thức sâu rộng về pháp luật và điều tra. Ta đã mang anh ta đến để hỗ trợ trong vụ án của phu nhân,” Lưu An đáp, mắt vẫn không rời khỏi Phu nhân Lý, như thể đang chờ đợi phản ứng từ bà ta.
Phu nhân Lý nhìn Tiểu Bảo với ánh mắt như một con mèo quan sát con mồi. “Ngươi là người của triều đình, hay là một kẻ xa lạ?” Bà hỏi, giọng lạnh lùng. “Lưu đại nhân, ngài biết rằng chuyện này rất nhạy cảm. Một người ngoài có thể không hiểu được tất cả.”
“Chính vì vậy ta mới cần đến hắn,” Lưu An trả lời, giọng đầy chắc chắn. “Tiểu Bảo sẽ cung cấp cho chúng ta một góc nhìn khác, giúp làm sáng tỏ mọi việc.”
Phu nhân Lý khẽ cười, nhưng nụ cười không hề ấm áp. “Nếu ngài đã tin tưởng hắn, ta cũng sẽ hợp tác. Tuy nhiên, ta nhấn mạnh rằng ta vô tội. Chồng ta, Trần Vĩnh Phong, qua đời một cách tự nhiên. Những lời đồn đại về ta chỉ là sản phẩm của kẻ ghen ghét.”
“Ta không phải đến để buộc tội,” Tiểu Bảo xen vào, ánh mắt kiên định. “Ta chỉ muốn tìm ra sự thật. Phu nhân hãy cho ta biết về cái chết của ông Trần.”
Phu nhân Lý nhìn anh một lúc, rồi gật đầu nhẹ. “Chồng ta đột ngột lâm bệnh khoảng một tuần trước. Ông ấy than phiền về những cơn đau dữ dội trong dạ dày, nhưng không bác sĩ nào có thể xác định được nguyên nhân. Sau ba ngày, ông ấy qua đời trong đêm, giữa cơn đau đớn tột cùng.”
“Và không có ai ngoài bà ở bên cạnh ông ấy lúc đó?” Tiểu Bảo hỏi, mắt nhìn sâu vào đôi mắt bà.
Bà ta cười nhạt. “Tất nhiên là không. Ta là vợ ông ấy, ai sẽ chăm sóc ông ấy nếu không phải là ta?”
Tiểu Bảo gật đầu, lặng lẽ ghi nhận. “Có điều gì bất thường trước khi ông ấy ngã bệnh không? Thức ăn, nước uống hay những cuộc gặp gỡ?”
Phu nhân Lý ngả người vào ghế, tay xoay xoay chén trà trong tay. “Ta không nghĩ có gì bất thường. Chúng ta ăn uống bình thường, không có khách khứa nào lạ mặt trong khoảng thời gian đó. Ta không biết ai có thể muốn hại ông ấy.”
Ánh mắt Tiểu Bảo lướt qua căn phòng, dừng lại ở những vật trang trí tinh xảo, từng chi tiết đều toát lên sự giàu sang. Nhưng sự yên tĩnh quá mức của ngôi nhà, cùng với ánh mắt lạnh lùng của Phu nhân Lý, khiến anh cảm giác như có một lớp màn bí ẩn bao phủ.
“Ngươi nghi ngờ gì không, luật sư?” Lưu An hỏi khi thấy Tiểu Bảo im lặng suy tư.
Tiểu Bảo lắc đầu, nhưng trong lòng anh đang tràn ngập những câu hỏi. Chuyện này quá đơn giản – người chồng chết trong tay vợ, không nhân chứng, không bằng chứng rõ ràng. Điều đó không hợp lý. Mọi thứ dường như đều quá trơn tru, như một màn kịch được dàn dựng kỹ lưỡng.
“Ta cần kiểm tra nơi ông ấy chết và nói chuyện với những người hầu trong phủ,” Tiểu Bảo nói, mắt không rời Phu nhân Lý. “Có thể sẽ có điều gì đó chúng ta bỏ qua.”
Phu nhân Lý mỉm cười, đôi mắt chứa đựng một điều gì đó khó lường. “Tất nhiên. Hãy cứ tự nhiên. Nhưng ta nhấn mạnh lại rằng ta hoàn toàn vô tội.”
Lưu An đứng dậy, ra hiệu cho Tiểu Bảo theo ông ra ngoài. Khi cả hai rời khỏi phòng, Lưu An quay sang Tiểu Bảo, giọng nghiêm trọng. “Ngươi nghĩ sao về người đàn bà đó?”
“Bà ta rất bình tĩnh, quá bình tĩnh,” Tiểu Bảo đáp. “Nếu bà ta thực sự vô tội, thì cảm giác lo lắng hay đau buồn thường phải hiện hữu. Nhưng ở bà ta, không có gì ngoài sự toan tính.”
Lưu An gật đầu, đôi mắt sáng lên vẻ đồng ý. “Ta cũng nghĩ như vậy. Đây là lý do ta cần ngươi. Bà ta không dễ bị khuất phục, và chắc chắn vụ án này không chỉ đơn giản là chuyện tranh giành tài sản.”
Tiểu Bảo hít một hơi sâu, biết rằng hành trình này sẽ không dễ dàng. Nhưng với bản năng của một luật sư hiện đại, anh tin rằng mình có thể tìm ra sự thật đằng sau cái chết của Trần Vĩnh Phong, và cũng đồng thời khám phá bí mật của người đàn bà hai mặt này.