Người Do Thái Và Nghệ Thuật Chữa Bệnh - Chương 2
Chương 2: Thử Thách Trong Thời Loạn Lạc
Israel, Thế kỷ I
Thời gian trôi qua, Yosef đã trưởng thành và trở thành một Rofeim nổi tiếng trong vùng. Tuy nhiên, thời kỳ yên bình không kéo dài. Chiến tranh và xung đột bắt đầu lan tràn khắp vùng đất Israel, mang theo đau thương và tàn phá. Nhiều người dân vô tội bị cuốn vào vòng xoáy của chiến tranh, và Yosef biết rằng nhiệm vụ của anh giờ đây không chỉ là chữa bệnh mà còn là bảo vệ sự sống giữa thời loạn lạc.
Một ngày nọ, khi mặt trời vẫn còn chưa ló dạng, Yosef bị đánh thức bởi tiếng đập cửa gấp gáp. Anh mở cửa và thấy một người lính trẻ, mặt mũi đầy lo lắng và mệt mỏi.
Người lính: (thở dốc) “Rofe Yosef, xin hãy đến ngay trại quân! Nhiều người bị thương nặng trong trận chiến tối qua. Họ cần sự giúp đỡ của ngài.”
Yosef nhanh chóng chuẩn bị túi thuốc của mình, nhưng anh cũng biết rằng không chỉ có những vết thương thể xác mà anh sẽ phải đối mặt. Chiến tranh không chỉ gây ra thương tích mà còn để lại những vết sẹo tâm hồn khó chữa lành.
Yosef: (quyết tâm) “Ta sẽ đến ngay. Hãy dẫn đường.”
Khi đến trại quân, Yosef thấy cảnh tượng tang thương hiện ra trước mắt. Những người lính nằm la liệt, nhiều người rên rỉ trong đau đớn, những người khác thì bất động với ánh mắt trống rỗng. Yosef không để nỗi đau của cảnh tượng này làm anh chùn bước. Anh bắt đầu chăm sóc những người bị thương nặng nhất trước, dùng những loại thảo dược mà anh đã học được từ cha mình để cầm máu và giảm đau.
Khi chữa trị cho một người lính trẻ, Yosef nhận thấy cậu không chỉ bị thương nặng mà còn đang run rẩy vì sợ hãi.
Yosef: (nhẹ nhàng) “Tên cậu là gì?”
Người lính trẻ: (run rẩy) “Tên tôi là Benjamin, thưa Rofe. Tôi không thể… không thể quên được những gì đã xảy ra. Những tiếng la hét, máu… Tôi không thể ngủ, mỗi khi nhắm mắt, tôi lại thấy chúng.”
Yosef nhìn vào đôi mắt đầy ám ảnh của Benjamin, hiểu rằng cậu ta đang bị chấn thương tâm lý nghiêm trọng. Anh ngồi xuống cạnh Benjamin, cố gắng truyền đạt sự bình tĩnh và an toàn.
Yosef: (dịu dàng) “Benjamin, những gì cậu đã trải qua là vô cùng khó khăn. Nhưng cậu không cô đơn. Ta ở đây để giúp cậu, không chỉ chữa lành vết thương thể xác mà còn để giúp cậu vượt qua nỗi đau trong tâm hồn.”
Yosef bắt đầu sử dụng các kỹ thuật thiền định và hít thở sâu mà anh đã học được, hướng dẫn Benjamin từng bước. Anh cũng chuẩn bị một loại thảo dược giúp cậu thư giãn và dễ ngủ hơn.
Yosef: “Hãy thử hít thở sâu, Benjamin. Tập trung vào hơi thở của cậu, và để những ký ức kinh hoàng kia trôi qua. Chúng không thể làm hại cậu nữa. Cậu an toàn ở đây, và cậu sẽ vượt qua được.”
Benjamin bắt đầu làm theo, và dần dần, cậu cảm thấy bớt căng thẳng hơn. Cậu nhìn Yosef với ánh mắt biết ơn.
Benjamin: (nghẹn ngào) “Cảm ơn ngài, Rofe. Tôi đã nghĩ mình sẽ không bao giờ cảm thấy bình yên nữa.”
Yosef: (mỉm cười) “Bình yên sẽ trở lại, Benjamin. Nhưng cậu cần thời gian và sự kiên nhẫn. Hãy nhớ rằng, không chỉ có cơ thể mà cả tâm hồn cũng cần được chữa lành.”
Sau khi giúp đỡ Benjamin, Yosef tiếp tục chăm sóc những người lính khác. Anh nhận ra rằng mỗi người đều mang trong mình những nỗi đau không thể nhìn thấy, và anh đã dốc hết sức để chữa trị cho cả thể xác lẫn tâm hồn họ. Những đêm không ngủ, những giây phút căng thẳng, tất cả đều trở nên nhẹ nhàng hơn khi anh thấy sự hồi phục từ từ của các bệnh nhân.
Qua thời gian, sự tận tụy và khôn ngoan của Yosef trong việc chữa trị bệnh tật và chăm sóc tinh thần cho những người lính đã lan rộng. Anh trở thành một biểu tượng của hy vọng trong thời kỳ đen tối này, mang lại ánh sáng và sự an ủi cho những người cần nó nhất.
Chiến tranh vẫn tiếp diễn, nhưng Yosef không bao giờ từ bỏ. Anh biết rằng nhiệm vụ của mình là không ngừng học hỏi và sáng tạo trong cách chữa trị, để có thể tiếp tục cứu giúp những người bị cuốn vào vòng xoáy của chiến tranh. Với lòng kiên định và lòng nhân ái, Yosef đã khẳng định vị thế của mình như một Rofeim không chỉ giỏi về y thuật mà còn là một người chữa lành tâm hồn trong những thời khắc khó khăn nhất.