Người Do Thái và Sự Phát Minh - Chương 1
Chương 1: Hạt Giống Của Tri Thức
Trong căn nhà nhỏ tại Berlin, Rebekah Goldstein ngồi chăm chú bên bàn học, mắt dán chặt vào những dòng chữ trong cuốn sách về vật lý lượng tử. Ánh sáng từ chiếc đèn bàn tỏa xuống khiến đôi mắt cô sáng lấp lánh, phản chiếu niềm đam mê không ngừng nghỉ với tri thức. Cô gái trẻ, chỉ mới mười tám tuổi, đã dành phần lớn thời gian của mình cho sách vở và nghiên cứu, tiếp nhận từng khía cạnh của thế giới khoa học với sự tò mò vô tận.
Ông Mordechai Goldstein, cha của Rebekah, bước vào phòng với một chiếc đèn dầu cổ trong tay. Ông là một giáo sư triết học danh tiếng, người đã truyền lại cho con gái mình tình yêu với tri thức. Ông quan sát con gái mình một lúc trước khi lên tiếng.
“Rebekah, con đang đọc gì thế?” ông hỏi, giọng nói trầm ấm của ông vang lên trong không gian yên tĩnh.
Rebekah ngẩng đầu lên, nụ cười nở trên môi. “Con đang đọc về lý thuyết lượng tử, cha ạ. Thế giới này thật kỳ diệu khi chúng ta nhìn nó từ góc độ của những hạt nhỏ bé nhất.”
Mordechai bước đến gần bàn, đặt chiếc đèn dầu xuống và ngồi đối diện con gái. “Con biết không, người Do Thái chúng ta luôn có một khát vọng mãnh liệt để tìm hiểu và hiểu biết. Đó là một phần không thể thiếu trong văn hóa và lịch sử của chúng ta,” ông nói, đôi mắt ông nhìn Rebekah đầy tự hào.
Rebekah nghiêm túc gật đầu. “Cha, con muốn trở thành một nhà khoa học, con muốn tạo ra điều gì đó thật sự có ý nghĩa cho thế giới này.”
Ông Mordechai mỉm cười, ánh mắt ông dịu dàng nhưng đầy kiên định. “Con có một trí tuệ phi thường và một trái tim đầy nhiệt huyết, Rebekah. Nhưng con cũng cần phải nhớ rằng con đường đến với tri thức không phải lúc nào cũng dễ dàng. Nó đòi hỏi sự kiên nhẫn, sự kiên trì, và đôi khi là cả sự hi sinh.”
Rebekah nhìn sâu vào đôi mắt cha mình, cảm nhận được tình yêu và sự quan tâm mà ông dành cho cô. “Con biết điều đó, cha. Nhưng con sẽ không từ bỏ. Con tin rằng nếu chúng ta không ngừng học hỏi và nỗ lực, chúng ta có thể thay đổi thế giới.”
Mordechai gật đầu, đôi mắt ông lấp lánh niềm tự hào. “Cha tin con, Rebekah. Con sẽ làm được những điều vĩ đại. Hãy nhớ rằng, tri thức là sức mạnh, nhưng nó cũng là trách nhiệm. Con cần phải sử dụng nó một cách khôn ngoan.”
Rebekah mỉm cười, cảm thấy lòng mình tràn đầy quyết tâm. “Con sẽ nhớ lời cha dặn.”
Sau cuộc trò chuyện, Mordechai đứng dậy và đặt tay lên vai con gái mình. “Hãy nghỉ ngơi đi, con yêu. Ngày mai là một ngày mới, và con cần phải mạnh mẽ để tiếp tục hành trình của mình.”
Rebekah nhìn theo bóng cha mình khi ông rời khỏi phòng, lòng cô cảm thấy ấm áp. Cô biết rằng mình không chỉ có sự ủng hộ của cha, mà còn có một sứ mệnh lớn lao phải hoàn thành. Đặt cuốn sách xuống, cô ngả lưng ra ghế, nhưng trong tâm trí, những ý tưởng và khát vọng vẫn không ngừng sục sôi.
Rebekah hiểu rằng đây mới chỉ là bước khởi đầu, và hành trình phía trước sẽ đầy thách thức. Nhưng cô đã sẵn sàng, với tri thức và lòng kiên định làm vũ khí, để bước vào thế giới của những phát minh và khám phá vĩ đại.