Người Do Thái và Sự Phát Minh - Chương 3
Chương 3: Cuộc Đối Đầu Với Thế Lực
Phát minh về phương pháp khai thác năng lượng từ các nguyên tố hóa học của Rebekah và David nhanh chóng thu hút sự chú ý không chỉ của cộng đồng khoa học mà còn của các tập đoàn công nghiệp lớn. Thành tựu của họ được ca ngợi là một bước đột phá có thể thay đổi cách con người sử dụng năng lượng, mở ra những triển vọng mới cho ngành công nghiệp năng lượng toàn cầu.
Một buổi sáng, khi Rebekah và David đang làm việc trong phòng thí nghiệm, cánh cửa bỗng mở ra, và một người đàn ông trung niên trong bộ vest sang trọng bước vào. Ông ta là James Sterling, giám đốc điều hành của một tập đoàn năng lượng lớn nhất nước Mỹ.
“Chào buổi sáng, Tiến sĩ Goldstein, Tiến sĩ Cohen,” James Sterling chào hỏi, giọng nói lịch sự nhưng không giấu được sự quyền lực. “Tôi là James Sterling, từ Sterling Energy. Tôi rất ấn tượng với những gì hai vị đã làm được.”
Rebekah và David đứng dậy, bắt tay ông ta, nhưng cả hai đều cảm thấy một luồng không khí lạnh lẽo từ con người này.
“Chúng tôi rất vui vì nhận được sự quan tâm của ngài,” David đáp, giữ giọng điệu chuyên nghiệp. “Ngài đến đây có việc gì đặc biệt không?”
James Sterling mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng đôi mắt sắc sảo của ông lướt qua cả hai người như muốn soi thấu tâm can. “Tập đoàn của chúng tôi rất quan tâm đến phát minh của hai vị. Tôi muốn đề nghị mua lại bản quyền phát minh này với giá… một con số không nhỏ.”
Ông ta rút từ túi áo một chiếc phong bì và đưa cho Rebekah. Cô nhận lấy nhưng không mở ra, ánh mắt cô nghiêm nghị. “Ngài Sterling, chúng tôi rất biết ơn sự quan tâm của ngài, nhưng phát minh này không phải để bán. Chúng tôi muốn nó được sử dụng một cách có trách nhiệm, để mang lại lợi ích cho cộng đồng.”
Nụ cười trên môi James Sterling thoáng chốc tắt lịm. Ông ta nghiêng người về phía trước, giọng nói trầm xuống. “Cô Goldstein, cậu Cohen, tôi nghĩ hai người nên suy nghĩ kỹ về đề nghị này. Thị trường năng lượng rất khắc nghiệt, và không phải ai cũng có thể đứng vững trong đó. Tập đoàn của chúng tôi có đủ tiềm lực để bảo vệ phát minh này và giúp nó phát triển mạnh mẽ.”
David nhìn thẳng vào mắt James Sterling, không chùn bước. “Chúng tôi hiểu rằng thị trường có thể khắc nghiệt, nhưng chúng tôi tin vào những gì mình đang làm. Phát minh này là kết quả của sự nỗ lực và đam mê, và chúng tôi muốn nó được sử dụng vì mục đích tốt đẹp hơn là chỉ để kiếm lợi nhuận.”
James Sterling ngả người ra sau, ánh mắt ông ta thoáng hiện lên sự thất vọng. “Tôi hi vọng hai vị sẽ suy nghĩ lại. Thế giới này không chỉ có lý tưởng mà còn có thực tế. Đôi khi chúng ta phải biết cân bằng giữa cả hai.”
Ông ta đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi phòng. “Tôi sẽ để lại cho các vị thời gian suy nghĩ. Nhưng hãy nhớ rằng, cơ hội không đến nhiều lần.”
Rebekah và David nhìn theo ông ta rời đi, cảm giác như một đám mây đen vừa trôi qua. Khi cánh cửa khép lại, Rebekah mở phong bì ra và nhìn thấy con số khổng lồ được đề nghị.
“Cậu nghĩ sao, David?” Rebekah hỏi, ánh mắt trầm tư.
David thở dài, cảm thấy áp lực đang đè nặng lên vai. “Số tiền này có thể thay đổi cuộc đời chúng ta. Nhưng tớ nghĩ nếu chúng ta bán phát minh này, chúng ta sẽ mất quyền kiểm soát nó, và có thể nó sẽ không được sử dụng cho mục đích mà chúng ta mong muốn.”
Rebekah gật đầu, đồng ý. “Đúng vậy. Chúng ta đã làm việc quá chăm chỉ và cống hiến nhiều để cho phép ai đó sử dụng nó chỉ để kiếm lợi nhuận. Tớ không thể chấp nhận điều đó.”
Những ngày sau đó, áp lực từ các tập đoàn lớn bắt đầu gia tăng. Các cuộc gọi và lời đề nghị không ngừng được gửi đến. Một buổi tối, khi Rebekah đang trên đường về nhà, cô cảm thấy có ai đó đang theo dõi mình. Những bước chân lạ lùng vang lên sau lưng, và cô cảm thấy một luồng lạnh chạy dọc sống lưng.
Rebekah bước nhanh hơn, nhưng người theo dõi vẫn bám sát. Cô nhanh chóng rẽ vào một con hẻm nhỏ, hy vọng có thể thoát khỏi sự theo dõi. Nhưng khi quay lại, một người đàn ông lạ mặt đã chặn đường cô.
“Tiến sĩ Goldstein, cô không nên từ chối những cơ hội tốt đẹp,” người đàn ông nói, giọng nói lạnh lùng.
Rebekah nắm chặt chiếc túi của mình, cảm thấy nỗi sợ bắt đầu lan tỏa. “Tôi không biết anh là ai, nhưng hãy để tôi đi.”
Người đàn ông bước lại gần hơn, nụ cười nham hiểm trên môi. “Đây chỉ là một lời cảnh cáo. Hãy nghĩ đến những gì tốt nhất cho bản thân cô và người thân.”
Rebekah nhìn chằm chằm vào người đàn ông, quyết tâm không để nỗi sợ hãi chi phối. “Tôi sẽ không từ bỏ những gì tôi tin tưởng. Anh có thể nói với những người gửi anh đến đây rằng họ sẽ không đe dọa được tôi.”
Người đàn ông nhìn Rebekah một lúc lâu, rồi quay lưng bỏ đi. Rebekah đứng yên, tim đập mạnh, nhưng lòng cô vẫn kiên định. Cô biết rằng mình đang đối mặt với một cuộc chiến không chỉ về khoa học mà còn về đạo đức và công lý.
Rebekah vội vã về nhà, trong lòng cảm thấy lo lắng nhưng cũng quyết tâm hơn bao giờ hết. Cô và David phải cùng nhau vượt qua thử thách này, vì họ biết rằng phát minh của mình là quan trọng và có thể thay đổi thế giới, nhưng nó phải được sử dụng một cách đúng đắn.
Tối hôm đó, khi Rebekah kể lại chuyện với David, anh im lặng lắng nghe, rồi đặt tay lên vai cô. “Chúng ta sẽ không từ bỏ, Rebekah. Dù có chuyện gì xảy ra, tớ sẽ luôn đứng về phía cậu.”
Rebekah mỉm cười, cảm thấy sự ấm áp từ người bạn đồng hành. “Cảm ơn, David. Chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt với mọi thử thách. Đến lúc đó, không gì có thể ngăn cản được chúng ta.”