Người Do Thái và Sự Thành Công Trong Khoa Học - Chương 1
Chương 1: Khởi Đầu Từ Khó Khăn
Trong một căn phòng nhỏ tại Zurich, Thụy Sĩ, Albert Einstein, khi đó mới chỉ là một nhân viên văn phòng sáng chế, đang ngồi bên chiếc bàn gỗ cũ kỹ, xung quanh là những cuốn sách toán học và vật lý. Ánh đèn dầu lờ mờ chiếu sáng căn phòng, Einstein, với mái tóc bù xù và đôi mắt chăm chú, đang cặm cụi ghi chép những ý tưởng mà anh tin rằng sẽ thay đổi thế giới.
Albert Einstein: “Mình tin rằng ánh sáng luôn di chuyển với tốc độ không đổi… Nhưng nếu vậy, không gian và thời gian sẽ phải co giãn để giữ cho mọi thứ cân bằng… Liệu đây có phải là chìa khóa giải quyết mâu thuẫn trong vật lý hiện tại?”
Anh ngừng viết, ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời đêm Zurich yên bình, nhưng trong tâm trí của Einstein, những ý tưởng đang quay cuồng.
Mileva Marić (vợ của Einstein): “Albert, anh có chắc là mình không cần nghỉ ngơi chút nào sao? Anh đã làm việc suốt cả ngày rồi.”
Mileva Marić, vợ của Einstein, bước vào phòng với một ly trà nóng trên tay. Cô đặt ly trà xuống bên cạnh anh, lo lắng nhìn chồng mình.
Albert Einstein: “Cảm ơn em, Mileva. Nhưng anh cảm thấy mình đang tiến gần đến một điều gì đó rất quan trọng. Nó như một cánh cửa đang mở ra trước mắt anh, và anh không thể dừng lại ngay lúc này.”
Mileva Marić: “Em hiểu điều đó, Albert. Nhưng sức khỏe của anh cũng rất quan trọng. Nếu anh không nghỉ ngơi, làm sao anh có thể tiếp tục nghiên cứu được?”
Einstein mỉm cười, nắm lấy tay vợ mình.
Albert Einstein: “Em luôn là người biết cân bằng giữa lý trí và cảm xúc. Anh hứa sẽ nghỉ ngơi sau khi ghi chép xong ý tưởng này. Nhưng em biết không, những gì anh đang viết đây có thể là nền tảng cho một thuyết mới, có thể thay đổi cách chúng ta nhìn nhận về vũ trụ.”
Mileva nhìn vào đôi mắt sáng rực của chồng mình, nơi chứa đựng cả sự đam mê và niềm tin vào khoa học.
Mileva Marić: “Nếu ai có thể làm được điều đó, thì người đó chính là anh, Albert. Nhưng em sẽ ở đây, để đảm bảo rằng anh không quên nghỉ ngơi.”
Cả hai cười khẽ, sự yên bình lại trở về căn phòng nhỏ. Einstein quay trở lại với bản ghi chép của mình, với sự khích lệ từ vợ, anh càng thêm quyết tâm hoàn thành công việc.
Tại Paris, trong một căn phòng thí nghiệm tối tăm, Marie Curie cùng chồng, Pierre Curie, đang tiến hành thí nghiệm với những mẫu vật phóng xạ. Ánh sáng xanh mờ ảo từ các nguyên tố radium phát sáng trong bóng tối, tạo nên một khung cảnh vừa kỳ bí vừa nguy hiểm.
Pierre Curie: “Marie, em có chắc là chúng ta nên tiếp tục nghiên cứu này không? Những nguyên tố này có vẻ rất nguy hiểm.”
Marie Curie: “Pierre, chúng ta không thể từ bỏ bây giờ. Chúng ta đã đi quá xa để quay đầu lại. Những phát hiện này có thể thay đổi cách chúng ta hiểu về thế giới vi mô, về bản chất của vật chất.”
Pierre nhìn vợ mình, đôi mắt của Marie ánh lên sự quyết tâm mà anh luôn ngưỡng mộ.
Pierre Curie: “Anh biết, Marie. Và anh sẽ ở đây, cùng em tiến tới đích cuối cùng, dù cho có bất kỳ khó khăn nào.”
Marie Curie: “Cảm ơn anh, Pierre. Chúng ta sẽ không chỉ khám phá ra những điều mới mẻ mà còn mở ra cánh cửa cho những thế hệ sau này.”
Cả hai lại tiếp tục với công việc của mình, không hề biết rằng những gì họ đang làm sẽ mở ra một chương mới cho ngành vật lý và hóa học.
Những nhà khoa học Do Thái như Einstein và Curie, mặc dù xuất phát từ những hoàn cảnh khó khăn và phải đối mặt với nhiều thử thách, nhưng với lòng đam mê và sự kiên trì, họ đã đặt nền móng cho những khám phá vĩ đại. Câu chuyện của họ chỉ mới bắt đầu, và thế giới sắp chứng kiến những thay đổi to lớn từ những khởi đầu khiêm tốn này.