Người Du Hành Thời Gian Lạc Lối - Chương 1
Chương 1: Khởi Đầu Hành Trình
Ethan đứng trong phòng thí nghiệm của mình, nơi đầy ắp các thiết bị khoa học kỳ diệu. Ánh sáng từ những đèn LED màu xanh chiếu sáng khuôn mặt anh, làm nổi bật sự quyết tâm trong đôi mắt sáng ngời. Bảng điều khiển của cỗ máy du hành thời gian phát ra những âm thanh êm dịu, như thể đang chờ đợi một sự kiện vĩ đại sẽ xảy ra.
“Đã đến lúc rồi!” Ethan nói với chính mình, cánh tay vung lên đầy hứng khởi. Anh quay sang nhìn một chiếc máy tính bảng, nơi có dòng chữ “Hệ thống đã sẵn sàng”.
“Bước vào cỗ máy, Ethan!” giọng nói của Alice, người đồng nghiệp và cũng là người bạn thân nhất của anh, vang lên từ loa phát thanh. “Cậu đã làm việc rất chăm chỉ để đến được đây!”
“Cảm ơn, Alice!” Ethan mỉm cười, “Tôi đã chờ đợi khoảnh khắc này cả đời. Chỉ cần một cú nhấn nút và tôi sẽ khám phá thời gian!”
“Nhưng cậu phải cẩn thận! Hãy nhớ không được thay đổi bất kỳ điều gì trong quá khứ!” Alice nhắc nhở với vẻ lo lắng.
“Được rồi, tôi sẽ cẩn thận,” Ethan nói, tay anh nhẹ nhàng đặt lên nút khởi động.
Khi Ethan nhấn nút, cỗ máy phát ra một tiếng rền vang, ánh sáng nhấp nháy xung quanh anh. Mọi thứ xung quanh bắt đầu biến đổi, và anh cảm thấy như mình đang bị cuốn vào một cơn lốc không thể tưởng tượng nổi. “Alice! Tôi không thể kiểm soát!” anh hét lên, nhưng tiếng nói của anh dường như bị nuốt chửng bởi tiếng động.
Chỉ trong chớp mắt, mọi thứ đột ngột dừng lại.
Ethan mở mắt ra, thấy mình nằm giữa một cánh đồng rộng lớn, xung quanh là những đám mây trắng trôi lơ lửng. “Đây là đâu?” anh tự hỏi, cố gắng đứng dậy. Làn gió nhẹ lướt qua, mang theo hương vị của cỏ non. Ethan nhìn xung quanh và nhận thấy cảnh vật không quen thuộc, những cây cối to lớn với những hình dạng kỳ lạ và tiếng chim kêu vang vọng từ xa.
“Có ai ở đây không?” Ethan gọi to, nhưng chỉ có tiếng vọng lại từ những ngọn đồi xa xăm.
Đột nhiên, anh nghe thấy tiếng bước chân. Một nhóm người mặc trang phục kỳ lạ, với những màu sắc rực rỡ, tiến về phía anh. Họ có vẻ nghi ngờ và cảnh giác. Một người đàn ông cao lớn với bộ râu xồm xoàm bước lên trước.
“Ngươi là ai?” ông ta hỏi, giọng nói có phần khắc nghiệt.
“Tôi… tôi là Ethan. Tôi đến từ một nơi xa lạ,” Ethan lúng túng trả lời, “Tôi là nhà khoa học. Tôi… tôi không biết làm sao mà mình lại ở đây.”
“Ngươi là nhà khoa học? Hừm… điều đó có nghĩa là gì?” người đàn ông hỏi, nheo mắt.
“Tôi nghiên cứu về thời gian và không gian. Tôi… tôi đang cố gắng để tìm hiểu nhiều điều hơn về vũ trụ,” Ethan nói, cố gắng giải thích trong khi cảm thấy lúng túng trước ánh mắt châm biếm của họ.
“Thời gian? Không gian?” người đàn ông lặp lại. “Đây là một nơi mà chúng ta không cần đến những điều đó. Hãy đi theo chúng ta. Chúng ta sẽ xem ngươi có thể sống sót ở đây không.”
Ethan cảm thấy một chút sợ hãi, nhưng đồng thời cũng tò mò về thế giới mới này. Anh theo sau nhóm người, không biết điều gì đang chờ đợi mình.
“Nhưng tại sao tôi lại ở đây?” Ethan hỏi, cố gắng hiểu rõ tình hình.
“Ngươi không biết sao? Đây là vùng đất của Atheron. Chúng ta đang ở giữa thời kỳ cổ đại,” một người phụ nữ trong nhóm nói. “Rất ít người sống sót qua những thử thách ở đây. Ngươi cần phải học cách sống như một trong chúng ta.”
Ethan cảm thấy bối rối. “Thời kỳ cổ đại? Điều này không thể!” Anh nhìn xung quanh và cảm nhận sự thật của lời nói đó.
Nhóm người đưa anh đến một ngôi làng nhỏ, nơi mọi người đang làm việc và vui vẻ. Họ chế biến thực phẩm, tạo ra đồ vật từ tự nhiên và thậm chí còn có những buổi lễ cổ xưa. Một cảm giác lạ lẫm nhưng cũng đầy sức sống bao trùm lấy Ethan.
“Đây là nơi ở của chúng ta,” người đàn ông dẫn đầu nói. “Nếu ngươi muốn sống, ngươi sẽ phải hòa nhập với chúng ta.”
“Tôi sẽ cố gắng,” Ethan nói, cảm giác dũng cảm trỗi dậy trong lòng. “Tôi muốn học hỏi và hiểu biết về văn hóa của các bạn.”
“Chúng ta sẽ xem ngươi có đủ khả năng không,” người đàn ông nói với vẻ hoài nghi. “Bắt đầu từ hôm nay, ngươi là một phần của chúng ta.”
Trong những ngày tiếp theo, Ethan học cách săn bắn, hái lượm và làm quen với cuộc sống thường ngày của người dân trong làng. Anh kết bạn với một cô gái trẻ tên là Leena, người đã chỉ cho anh nhiều điều về thế giới này.
“Ngươi thực sự không biết gì về cuộc sống bên ngoài sao?” Leena hỏi, mắt cô sáng lên khi thấy Ethan vật lộn với những công việc hàng ngày.
“Tôi chỉ biết về khoa học và công nghệ,” Ethan thừa nhận. “Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc sống như thế này.”
“Có nhiều điều đẹp đẽ mà ngươi chưa thấy,” Leena nói, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt cô. “Tình bạn, lòng dũng cảm, và sức mạnh của thiên nhiên. Những điều đó có thể quý giá hơn bất kỳ phát minh nào.”
Ethan cảm thấy một niềm hạnh phúc mới trỗi dậy trong lòng. Anh nhận ra rằng mặc dù cuộc sống trong thế giới này đầy thử thách, nhưng cũng tràn đầy những giá trị quý báu mà anh chưa từng nghĩ đến.
“Leena, tôi cảm thấy mình đã tìm thấy một nơi thuộc về mình,” Ethan nói, cảm xúc tràn ngập trong lòng. “Tôi không biết liệu có thể trở về hay không, nhưng nếu ở đây là điều phải làm, tôi sẽ không lùi bước.”
“Cùng nhau, chúng ta sẽ vượt qua mọi thử thách,” Leena đáp lại, nắm chặt tay Ethan với sự quyết tâm. “Hãy chuẩn bị cho một cuộc sống mới đầy thử thách và kỳ diệu!”
Với những suy nghĩ và hy vọng mới, Ethan bắt đầu một hành trình mà anh chưa bao giờ tưởng tượng ra – một cuộc sống đầy màu sắc và cảm xúc trong thế giới xa lạ này.