Người Đưa Đường Mơ - Chương 2
Chương 2: Giấc Mơ Đầu Tiên
Khi Minh tỉnh dậy vào sáng hôm sau, ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa sổ, rọi vào phòng của anh. Anh vẫn cảm thấy mệt mỏi và bối rối, nhưng cũng cảm thấy một sự tò mò không thể cưỡng lại. Anh ngồi dậy và nhìn quanh phòng, cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra trong giấc mơ.
Minh: “Mình phải tìm hiểu kỹ hơn về khả năng này.”
Anh quyết định bắt đầu ngày mới bằng cách kiểm tra các ghi chép và tài liệu mà anh đã viết về các giấc mơ trong quá khứ. Những ghi chép này đã giúp anh nhiều trong việc phát triển các câu chuyện, nhưng hôm nay anh nhìn chúng với một sự quan tâm mới.
Trong khi Minh đang nghiên cứu, điện thoại của anh đổ chuông. Đó là một tin nhắn từ một người bạn cũ, Thảo, người mà anh đã không liên lạc từ lâu.
Thảo: “Chào Minh, mình cần giúp đỡ. Mình bị mắc kẹt trong một cơn ác mộng, và mình không thể thoát ra được. Bạn có thể giúp mình không?”
Minh cảm thấy một cảm giác hồi hộp. Anh không nghĩ rằng khả năng của mình có thể được sử dụng để giúp đỡ người quen như thế này. Anh trả lời ngay lập tức.
Minh: “Mình sẽ cố gắng giúp. Đừng lo lắng, mình sẽ tìm cách vào giấc mơ của bạn.”
Tối đến, Minh chuẩn bị cho giấc ngủ của mình. Anh tập trung vào mong muốn bước vào giấc mơ của Thảo và làm theo những chỉ dẫn mà Hà đã cho anh hôm trước. Khi anh chìm vào giấc ngủ, anh cảm thấy một cú sốc nhẹ và bỗng chốc thấy mình đứng trong một thế giới hoàn toàn khác.
Thế Giới Giấc Mơ của Thảo tràn ngập một màu đỏ u ám. Một thành phố hoang tàn hiện ra trước mắt Minh, với những tòa nhà đổ nát và ánh sáng mờ ảo từ những ngọn đèn đường bị hỏng. Có cảm giác như một cơn bão dữ dội đã quét qua nơi này.
Minh đi qua các con phố vắng vẻ, cảm nhận được sự đau khổ và lo âu trong không khí. Anh nghe thấy tiếng thét từ xa, những âm thanh vang vọng trong không gian yên tĩnh.
Minh: “Thảo! Bạn đâu rồi?”
Anh đi dọc theo con phố, và cuối cùng, anh thấy Thảo, đang ngồi dưới một đống đổ nát, mặt cô ta đầy nước mắt và hoảng loạn.
Minh: “Thảo! Mình đây. Mình đến để giúp bạn.”
Thảo ngẩng đầu lên, đôi mắt cô ta đỏ ngầu, nhưng ánh mắt của cô tràn đầy hy vọng khi nhìn thấy Minh.
Thảo: “Minh! Cuối cùng bạn đến rồi. Mình không thể thoát ra khỏi đây. Cứ như có một thế lực nào đó đang thao túng mọi thứ.”
Minh: “Hãy bình tĩnh. Chúng ta sẽ tìm cách thoát khỏi đây. Bạn có nhớ điều gì đã xảy ra trước khi bạn bị mắc kẹt trong cơn ác mộng này không?”
Thảo: “Mình chỉ nhớ rằng có một điều gì đó rất kỳ lạ xảy ra trước khi mình bắt đầu thấy những cảnh tượng này. Một giấc mơ lặp đi lặp lại, với những hình ảnh đáng sợ và một bóng đen luôn theo dõi mình.”
Minh bắt đầu cảm thấy không khí xung quanh trở nên dày đặc hơn, và những bóng ma bắt đầu xuất hiện từ các con hẻm, như thể chúng đang phản ứng với nỗi sợ hãi của Thảo.
Minh: “Chúng ta cần phải đối mặt với nỗi sợ này. Đừng để nó kiểm soát bạn.”
Minh cố gắng tập trung vào bóng đen mà Thảo đã đề cập. Anh cảm thấy sự hiện diện của nó, một sức mạnh tăm tối đang lơ lửng xung quanh họ.
Bóng Đen: “Tại sao bạn đến đây? Bạn không thể giải cứu cô ta. Đây là thế giới của sự sợ hãi và tuyệt vọng.”
Minh cảm thấy một làn sóng sợ hãi ập đến. Nhưng anh cố gắng giữ bình tĩnh và bước về phía bóng đen.
Minh: “Tôi không phải là kẻ dễ dàng bị đánh bại. Tôi sẽ không để nỗi sợ hãi chiếm ưu thế.”
Minh tập trung sức mạnh tinh thần của mình và hình dung ánh sáng tỏa ra từ tay mình. Ánh sáng này bắt đầu làm mờ bóng đen, và không gian xung quanh bắt đầu trở nên sáng hơn.
Thảo: “Cảm ơn bạn, Minh. Mình cảm thấy như có chút ánh sáng giữa những bóng tối.”
Minh: “Chúng ta gần như đã thành công. Hãy cùng nhau tạo ra ánh sáng và đẩy lùi bóng đen này.”
Bóng đen liên tục phản kháng, nhưng ánh sáng từ tay Minh càng ngày càng mạnh mẽ hơn. Dần dần, bóng đen bắt đầu bị đẩy lùi, và không gian xung quanh trở lại bình thường hơn. Cơn ác mộng đang dần tan biến.
Minh: “Hãy nhớ rằng bạn có sức mạnh để đối mặt với nỗi sợ của mình. Bạn không đơn độc.”
Thảo nắm lấy tay Minh, và cảm giác nhẹ nhõm bắt đầu lan tỏa qua cơ thể cô. Giấc mơ của cô bắt đầu tan biến, và Minh cảm thấy mình đang quay trở lại thực tại.
Khi Minh tỉnh dậy, anh thấy mình nằm trên giường, mồ hôi ướt đẫm lưng. Anh thở dài và cảm thấy một niềm vui khi biết rằng mình đã giúp đỡ Thảo thoát khỏi cơn ác mộng. Anh nhìn đồng hồ, nhận ra đã đến lúc phải bắt đầu một ngày mới.
Minh: “Mình đã làm được điều đó. Nhưng còn nhiều điều phải tìm hiểu.”
Minh quyết định rằng anh sẽ tiếp tục tìm hiểu về khả năng của mình và cách sử dụng nó để giúp đỡ những người khác. Anh biết rằng con đường phía trước sẽ không dễ dàng, nhưng anh đã sẵn sàng để đối mặt với những thách thức tiếp theo.
Với một cảm giác hào hứng và quyết tâm, Minh chuẩn bị cho hành trình tiếp theo của mình, một hành trình đầy bí ẩn và thử thách trong thế giới của những giấc mơ.