Người Đưa Tin Với Sức Mạnh Siêu Nhiên - Chương 1
Chương 1: Sự Khởi Đầu
Minh ngồi trước màn hình máy tính, ánh sáng từ các thiết bị điện tử trong văn phòng chiếu lên khuôn mặt anh. Công việc của anh tại công ty tin tức thường diễn ra theo một quy trình quen thuộc: kiểm tra thông tin, viết bài, và gửi chúng đi. Nhưng hôm nay, có điều gì đó khác thường.
“Minh, có tin mới nào không?” Một giọng nói vang lên từ đầu dây bên kia, đó là Linh, đồng nghiệp của anh, đang ngồi cách đó không xa.
“Cứ từ từ đã, Linh. Tôi đang kiểm tra một số tin nhắn mới,” Minh đáp, tay vẫn không rời khỏi bàn phím.
Khi Minh mở hộp thư đến, một tin nhắn từ số điện thoại không xác định thu hút sự chú ý của anh. Anh nhấp vào tin nhắn và đọc: “Chú ý đến những gì bạn truyền đi.”
“Chú ý đến những gì bạn truyền đi?” Minh lẩm bẩm, nhíu mày. “Có phải là trò đùa không?”
Linh, thấy vẻ mặt nghiêm túc của Minh, liền đứng dậy và tiến đến chỗ anh. “Có chuyện gì vậy, Minh?”
“Tôi vừa nhận được một tin nhắn lạ,” Minh nói và chỉ vào màn hình. “Cô có nghĩ đây là một trò đùa không?”
Linh đọc tin nhắn rồi cười khẩy. “Có thể ai đó đang cố làm phiền chúng ta. Nhưng sao anh lại quan tâm?”
“Có thể, nhưng tin nhắn này lại làm tôi thấy lo lắng. Có lẽ tôi nên kiểm tra thêm,” Minh trả lời, gõ lạch cạch trên bàn phím để tra cứu thêm thông tin về số điện thoại đó.
Khi Minh trở lại với công việc của mình, sự nghi ngờ về tin nhắn lạ vẫn hiện hữu trong đầu anh. Anh không thể giải thích được tại sao một tin nhắn không có nội dung rõ ràng lại khiến anh cảm thấy băn khoăn.
“Minh, tôi cần báo cáo về tình hình thời tiết cho bản tin buổi tối,” giọng của sếp, ông Tuấn, cắt ngang suy nghĩ của Minh.
“Vâng, tôi sẽ làm ngay đây,” Minh đáp, cố gắng tập trung vào công việc.
Khi viết báo cáo về thời tiết, Minh bất chợt nghĩ về tin nhắn lạ. Anh quyết định thử nghiệm một điều kỳ lạ. Trong lúc soạn thảo báo cáo, Minh nhắn tin cho mình: “Mong rằng thời tiết hôm nay sẽ không có mưa.”
Vài giờ sau, khi Minh rời khỏi văn phòng, anh nhìn ra ngoài và thấy bầu trời quang đãng. Hơi thở của anh trở nên nhẹ nhõm khi không thấy dấu hiệu của mưa, mặc dù bản báo cáo của anh dự đoán thời tiết có thể thay đổi.
“Chỉ là trùng hợp thôi,” Minh nghĩ, cố gắng phủ nhận sự lo lắng trong lòng. Nhưng phần nào đó, anh không thể bỏ qua cảm giác rằng tin nhắn lạ có thể có ý nghĩa sâu xa hơn.
“Minh!” Linh gọi từ xa. “Chúng ta đi ăn tối nhé? Đừng để công việc làm anh căng thẳng quá.”
“Được thôi, đi thôi.” Minh đáp, cố gắng xua đi những suy nghĩ vẩn vơ.
Khi Minh và Linh đang thưởng thức bữa tối tại một quán ăn gần công ty, anh không thể ngừng suy nghĩ về tin nhắn. Mặc dù anh đã làm nhiều việc trong ngày, nhưng một câu hỏi vẫn quẩn quanh trong đầu anh: “Tại sao tin nhắn lại quan trọng như vậy? Và điều gì đang chờ đợi mình phía trước?”
Trong khi họ trò chuyện và ăn uống, Minh không ngừng cảm thấy có điều gì đó sắp xảy ra, như thể anh đang đứng ở một ngã rẽ quan trọng trong cuộc đời mình.
“Minh, sao anh trông cứ như đang nghĩ về điều gì đó lớn lao vậy?” Linh hỏi, nhìn anh bằng ánh mắt quan tâm.
“À, chỉ là một chuyện nhỏ thôi. Tôi sẽ xử lý được mà.” Minh mỉm cười, dù trong lòng vẫn chưa hoàn toàn yên tâm.
Khi họ rời quán ăn và bước ra ngoài, Minh cảm thấy một làn gió nhẹ mơn man trên mặt. Mặc dù là một ngày bình thường, nhưng anh không thể nào quên được tin nhắn kỳ lạ và cảm giác rằng mọi chuyện có thể không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Minh biết rằng, dù có phải làm thế nào đi nữa, anh sẽ phải tìm hiểu rõ hơn về tin nhắn lạ này và những gì nó có thể báo hiệu cho mình và cộng đồng.
Tạm biệt Chương 1.