Người Hàng Xóm Bí Ẩn - Chương 2
Chương 2: Những Cuộc Trò Chuyện Trong Đêm
Sau cuộc gặp gỡ định mệnh, Mai và Khoa bắt đầu thỉnh thoảng gặp nhau nhiều hơn, nhưng chỉ là những lần chào hỏi ngắn ngủi khi đi ngang qua nhau. Tuy nhiên, sự tò mò về người hàng xóm bí ẩn ấy vẫn chưa nguôi ngoai trong lòng Mai.
Một đêm, khi Mai đang ngồi đọc sách trên ban công, cô nghe thấy tiếng nhạc nhẹ nhàng phát ra từ căn hộ bên cạnh. Nhìn sang, cô thấy Khoa ngồi trên ban công của mình, đôi mắt chăm chú nhìn lên bầu trời đầy sao.
Mai do dự một lúc, rồi quyết định mang một ly trà sang ban công của Khoa. Cô gõ nhẹ vào tường để báo hiệu sự xuất hiện của mình.
Mai: (mỉm cười) “Chào anh Khoa, tôi mang trà cho anh đây. Uống vào ban đêm rất tốt cho giấc ngủ đấy.”
Khoa quay lại, vẻ ngạc nhiên trong mắt, rồi mỉm cười đáp lại.
Khoa: “Cảm ơn cô, Mai. Thật không ngờ cô lại chu đáo thế. Mời cô ngồi.”
Mai đặt ly trà xuống bàn và ngồi xuống ghế đối diện. Họ cùng nhau ngắm nhìn bầu trời đêm, bầu không khí trở nên ấm cúng hơn.
Mai: “Anh thích ngắm sao à?”
Khoa: (gật đầu) “Ừ, tôi thấy nó thật yên bình. Nhìn bầu trời đêm, tôi như được thoát khỏi những suy nghĩ rối bời.”
Mai: (nhẹ nhàng) “Có vẻ như anh đang mang trong lòng nhiều tâm sự…”
Khoa: (cười nhẹ, mắt hướng về phía xa) “Có lẽ vậy. Nhưng mà… ai mà chẳng có những chuyện riêng chứ?”
Mai im lặng một lúc, rồi tiếp tục.
Mai: “Tôi cũng có những lúc cảm thấy lạc lõng trong cuộc sống. Nhưng tôi tin rằng mỗi người đều có một lý do để sống và vượt qua những khó khăn.”
Khoa nhìn sâu vào mắt Mai, cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của cô.
Khoa: “Cô nói đúng, Mai. Có lẽ tôi đang tìm lý do đó.”
Cả hai im lặng trong giây lát, chỉ còn tiếng gió nhẹ thổi qua và tiếng lá xào xạc. Mai cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn khi ở gần Khoa. Cô không thể lý giải được cảm giác này, nhưng cô biết mình muốn tìm hiểu thêm về anh.
Mai: “Tôi không biết nhiều về anh, Khoa. Nhưng tôi cảm thấy chúng ta có thể trở thành bạn tốt của nhau.”
Khoa nhìn Mai một lúc lâu trước khi trả lời, giọng anh trầm ấm hơn.
Khoa: “Tôi cũng nghĩ vậy, Mai. Cảm ơn cô đã làm cuộc sống của tôi nơi đây trở nên dễ chịu hơn.”
Mai cười đáp lại, cảm giác nhẹ nhõm và vui vẻ tràn ngập trong lòng. Họ tiếp tục nói chuyện đến khuya, về những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống, những kỷ niệm và cả những mơ ước tương lai.
Từ đêm đó, Mai và Khoa dần trở thành bạn bè thân thiết hơn. Họ bắt đầu trò chuyện với nhau mỗi đêm, chia sẻ những câu chuyện và dần dần hiểu thêm về nhau. Nhưng sâu thẳm trong lòng Mai, cô vẫn không thể ngừng tự hỏi: Khoa thực sự là ai, và điều gì đang ẩn giấu trong đôi mắt sâu thẳm của anh?